"Tôi nằm mơ? Cô không cảm thấy bây giờ thân thể có chút nóng lên, rất khao khát đàn ông sao?" Hứa Lương Sơn cười lạnh nói.
"Ông..." Tống Mộng Nghiên bỗng nhiên lảo đảo, cô ấy đột nhiên cảm thấy thân thể nóng bừng, hai chân hơi nhữn ra, hơn nữa ý thức cũng có chút mơ hồ.
“Ông bỏ thuốc vào rượu?” Tống Mộng Nghiên cố gắng duy trì sự tỉnh táo.
"Không tệ, đúng là người hiểu Trung Y, rất nhanh đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra."
Hứa Lương Sơn cười hề hề nói: "Nhưng có ích gì? Bây giờ tôi sẽ gọi con trai tôi đến xử cô, nếu cô dám không gả cho nó, tôi sẽ công khai ảnh và video, đến lúc đó tập đoàn Thiên Vân của cô cũng sẽ xong đời."
"Cứu...' Tống Mộng Nghiên xoay người chạy ra ngoài, nhưng cả người cô ấy không có sức lực, vừa quay người liền ngã xuống đất, thân thể cô ấy mềm như bông, trong lòng như có hàng nghìn con kiến đang gặm nhấm, trong lòng vô cùng ngứa ngáy.
Cửa vừa được mở ra, một "em bé to xác" hơn hai mươi tuổi với đôi mắt đờ đẫn, trên tay cầm món đồ chơi đã được vệ sĩ mang vào.
"Tiểu Quang, lại đây, bố có chuyện vui cho con đây." Hứa Lương Sơn vẫy tay.
“Bố, có gì vui thế?” Hứa Quang nhảy nhót tung tăng chạy tới.
"Nhìn chị này xem, chị ấy có xinh không?" Hứa Lương Sơn chỉ vào Tống Mộng Nghiên.
"Xinh đẹp." Hứa Quang hưng phấn gật đầu.
"Tiểu Quang, con có muốn chị ấy gả làm vợ con không?" Hứa Lương Sơn cười nói.
"Vợ? Con không muốn cưới vợ, con muốn đồ chơi." Hứa Quang lắc đầu: "Vợ sao mà vui bằng đồ chơi được?"
"Tiểu Quang ngoan, nếu cưới vợ, chị ấy có thể chơi đồ chơi với con bất cứ lúc nào, con thấy chị ấy rất xinh đẹp đúng không, nếu con cởi quần áo chị ấy ra thì sẽ càng xinh đẹp hơn. Hứa Lương Sơn nói với vẻ mặt cưng chiều.
"Bố, bố nói thật không? Để con thử xem." Hai mắt Hứa Quang sáng lên: "Con chưa bao giờ thử trò chơi như vậy."
"Đi đi" Hứa Lương Sơn cười nói, vệ sĩ ở một bên lấy máy ảnh ra, bố trí sẵn chờ chụp ảnh.
"Chị ơi, chúng ta cùng nhau chơi trò chơi được không?” Hứa Quang cười hì hì nói.
"Đừng tới đây, tránh ra, cậu tránh ra." Tống Mộng Nghiên khó khăn bò trên mặt đất.
Nhưng hành vi của cô ấy lại càng khơi dậy sự hung ác sâu thẳm trong lòng Hứa Quang, hắn ta đột nhiên lao tới xé nát quần áo của Tống Mộng Nghiên, xoẹt một tiếng, bả vai của Tống Mộng Nghiên lộ ra, cô ấy hét lên và đá hắn ta một chân.
Nhưng cô ấy càng vùng vẫy thì Hứa Quang càng hưng phấn, hắn ta hét lớn rồi lao tới, đánh ngã Tống Mộng Nghiên, bản chất đàn ông khiến hắn ta vụng về xé quần áo cô ấy ra.
"Thả tôi ra... Hứa Lương Sơn, ông là súc vật, ông sẽ bị quả báo!" Tống Mộng Nghiên kêu khóc lên, nhưng tay chân cô ấy lại không có sức, căn bản không có cách nào giãy dụa.
Hứa Lương Sơn ở bên cạnh cười ha ha mà nhìn, lẩm bẩm: "Tiểu Quang đã lớn, nên lập gia đình, ha ha, đến lúc đó hãy sinh cho tôi một đứa cháu trai béo khỏe đi."
Đột nhiên, bùm một tiếng, cửa bị phá tan từ bên ngoài, Trần Vũ tát Hứa Quang một cái khiến hắn ta bay xa bam bốn mát.
Hứa Quang phun ra một ngụm máu trộn lẫn răng trong đó, hắn ta ngồi xuống đất rồi bắt đầu khóc rống lên.
"Trần Vũ..." Tống Mộng Nghiên đang tuyệt vọng thấy vậy thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
“Tôi đã nói rồi, không được cùng loại người này hiệp thương.” Trần Vũ cởi áo khoác, che lại cảnh xuân trên người cô ấy, rồi đỡ cô ấy ngồi sang một bên.
"Bố, bọn họ đều là người xấu, người xấu... Con muốn giết bọn họ!" Hứa Quang ở một bên khóc lóc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...