Chương 1116
Ông ta tuyên bố xong, tất cả mọi người đều ồ lên, những tiếng vỗ tay không ngừng, các thanh niên hào kiệt đều nóng lòng muốn thử sức, nội lực trong cơ thể đã điều động đến mức cao nhất.
Thượng Quan Uyển Nhi mặc chiếc váy đơn giản, mặt đeo mạng che mỏng, như một tiên tử phàm trần đứng trên lễ đài, chờ đợi thanh niên tuấn kiệt lên lễ đài giao đấu.
Hàng trăm thiên tài trẻ tuổi có mặt ở đây, tuy trong mắt ai cũng đầy khí thế, nhưng lại không ai dám xông lên, bọn họ đều không muốn trở thành vật hi sinh đầu tiên trên lễ đài.
Kỹ nghệ võ thuật của Song Tu Tông vô cùng thần bí, bọn họ đều muốn nhìn thấy trước rồi mới xông lên, như vậy có thể nắm được phần thắng nhiều hơn, thế là nhất thời toàn đại sảnh trở nên im lặng.
Dương Duyệt thấy không thể bỏ lỡ cơ hội, đẩy Dương Cương một cái, chuẩn bị để cậu ta lên lễ đài trước, thì đúng lúc này một tiếng rít lên chấn động toàn hiện trường.
Tiếng rít kéo dài đến chói tai, chấn động đến mức bàn ghế rồi ấm chén đều rung nhẹ, đủ thấy được nội lực mạnh đến mức nào, ngay cả thiên tài đỉnh cao như Thích Kiếm Anh cũng giật mình, sắc mặt trở nên trầm trọng.
Tiếng rít từ xa đến gần, một bóng người một tay cầm quạt giấy bay đến, rồi đáp thẳng xuống lễ đài như ma quỷ vậy.
Đây là một thanh niên nhẹ nhàng, trông khoảng 25, 26 tuổi, khuôn mặt tuấn tú mang vẻ tà dị, bộ áo dài khẽ bay lất phất, trông giống như thư sinh thời cổ đại.
Anh ta mở quạt giấy ra, khẽ quạt nhẹ, đôi mắt mang tà khí nhìn thẳng về phía Thượng Quan Uyển Nhi.
“Đại hội chọn rể của Song Tu Tông, chuyện lớn như vậy sao có thể thiếu tôi được?”.
“Thiếu chủ Song Tu xinh đẹp có tiếng, tôi đã mến mộ từ lâu, hôm nay, tôi xin phép các thanh niên tuấn kiệt của võ lâm trung nguyên ở đây, đến lĩnh giáo trước các chiêu thức cao siêu của thiếu chủ!”.
Anh ta ăn nói tùy tiện, giọng nói lộ vẻ tự tin rõ rệt, gần như không hề coi những thanh niên tuấn kiệt ở đây ra gì.
Người này xuất hiện khiến biểu cảm của Thượng Quan Uyển Nhi và bố mẹ cô ta đều đột nhiên thay đổi, hoàn toàn sa sầm lại.
Những người còn lại trong đại sảnh đều kinh ngạc, nhìn về phía hình ảnh có in vết tay màu máu ở trước ngực người thanh niên.
Hoa Lộng Ảnh ngồi bên cạnh Diệp Thiên, cũng không kìm được thốt lên.
“Vực Ngoại Ma Môn?”.
“Vực Ngoại Ma Môn?”
Hoa Lộng Ảnh khẽ thì thầm, trong ánh mắt mang theo chút chấn động.
“Vực Ngoại Ma Môn? Chị Hoa, chị đang nói cái gì?”
Dương Duyệt nghi ngờ quay đầu lại.
Hoa Lộng Ảnh nhìn chăm chú vào hình vẽ bàn tay bằng thuốc màu đỏ như máu trên ngực thanh niên, khẽ nói: “Vực Ngoại Ma Môn là một môn phái cổ xưa!”
“Tục truyền, người sáng lập ra nó là đại nội thị vệ Thanh Đình của hơn một trăm năm trước, thị vệ này dùng một loại tuyệt kỹ là Huyết Thủ tung hoành giang hồ, khi đó được đế vương Thanh Đình khen ngợi, dẫn vào trong cung, trở thành thống lĩnh đại nội!”
“Nhưng về sau ở thời kỳ liên quân Thanh Hoa, đại nội thị vệ này bán chủ cầu vinh, không chỉ chưa từng ra tay bảo vệ đất nước, trái lại còn nối giáo cho giặc, cuối cùng sợ bị Thanh Đình truy bắt, tự động lui lại, trốn đến Ngoại Vực!”
“Hắn lấy tên Huyết Thủ, sáng lập ra một môn phái, xưng là phái Huyết Thủ, đệ tử của môn phái này cướp bóc phóng hỏa giết người ở vùng biên giới Hoa – Sa, không chuyện ác nào không làm, hơn nữa thuộc hạ bên dưới dâm tà gian ác, làm đủ chuyện xấu, hệt như ma quỷ, đều lấy danh nghĩa phái Huyết Thủ, từ đó được gọi là ‘Vực Ngoại Ma Môn’!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...