Diệp Thiên lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ Ngô Quàng Phú lại đưa ra quyết định như vậy, trong lúc nguy hiểm, điều anh ta nghĩ đến đầu tiên lại là đưa cậu đi.
“Cậu Thiên, mau đi thôi!”.
A Hổ hơi lo lắng, anh ta biết Diệp Thiên cũng biết võ, có lẽ còn mạnh hơn anh ta, nhưng hiện tại đối thủ lại là Hồng Phi tu luyện võ cổ truyền.
Cao thủ võ cổ truyền đúng là khác một trời một vực với các cao thủ thông thường khác, đối phương sở hữu sức mạnh tiềm tàng, bất kể là sức mạnh hay độ chính xác, không một ai có thể sánh được.
Nếu Diệp Thiên không rời đi, lát nữa Từ Uyên Đình gây khó dễ, muốn rời đi lại càng khó hơn.
“Không cần, xem tiếp đi!”.
Diệp Thiên mỉm cười lắc đầu, tựa như cậu không nhìn rõ tình cảnh trước mắt, khiến A Hổ vừa lo lắng vừa bất lực, anh ta không thể ép buộc Diệp Thiên rời đi được, đúng không?
Thấy Diệp Thiên thờ ơ, Ngô Quảng Phú cũng thầm lo lắng, nhưng anh ta không có thời gian để ý, lúc này Từ Uyên Đình đã bắt đầu chèn ép rồi.
“Ngô Quảng Phú, thức thời mới là tuấn kiệt.
Hôm nay anh sa CO’ lõ’ vận, lại có anh Hồng ở đây, anh không còn tư cách kì kèo mặc cả với tôi đâu!”.
“Đồng ỷ gia nhập liên minh của tôi, giao nộp toàn bộ các nguồn lực mà anh đang có.
Tôi có thể đảm bảo trong liên minh, địa vị của anh chỉ đứng sau mình tôi thôi, anh thấy thế nào?”.
Từ Uyên Đình biết Ngô Quảng Phú đã hết đường xoay sở, lúc này anh ta ném ra mồi nhử là muốn dụ Ngô Quảng Phú cắn câu.
Từ Uyên Đình biết Ngô Quảng Phú đã hết đường xoay sở, lúc này anh ta ném ra mồi nhử là muốn dụ Ngô Quảng Phú cắn câu.
Dù sao thì mục đích số một của anh ta khi đến đây không phải là để giải quyết Ngô Quảng Phú, mà là để chiếm đoạt tài nguyên và khối tài sàn của Ngô Quảng Phú ở Lư Thành, sau đó coi anh ta như một con tốt để đối đầu với Lâm Thiên Nam trong tương lai.
“Từ Uyên Đình, anh đừng có nằm mơ nữa!”.
Vẻ mặt của Ngô Quàng Phú kiên định, lập tức lạnh lùng quát: ”Anh có thể mời được một cao thủ võ cổ truyền ra mặt cho mình, Ngô Quảng Phú tôi thừa nhận thua anh ở mặt này!”.
“Nhưng anh muốn tôi đầu hàng trước anh, nhường tài nguyên trong tay, mặc anh tuỳ ý điều động, tuyệt đối không thể nào! Anh có giết tôi, tôi cũng không bao giờ thoả hiệp!”.
Mặc dù Ngô Quảng Phú sợ chết, nhưng anh ta cũng có những quy tắc làm việc của riêng mình.
Anh ta có thể cúi đầu trung thành với Diệp Thiên, vì người cho anh ta tất cả là Diệp Thiên, cậu không chỉ là ân nhân của anh ta, mà còn giống như bố mẹ tái sinh của anh ta, nếu không có Diệp Thiên thì sẽ không có ông trùm Lư Thành ngày hôm nay.
Nhưng Từ Uyên Đình thì khác, đây là kẻ thù không đội trời chung của anh ta, trong suốt mấy năm qua, hai người họ chưa từng dừng đấu đá nhau.
Bắt Ngô Quảng Phú đầu hàng trước kẻ thù, nghe theo Từ Uyên Đình, thà rằng thẳng tay giết anh ta còn hơn.
“Ngô Quảng Phú, xem ra anh ngoan cố thật đấy.
Nếu anh thà chết cũng không chịu đầu hàng, vậy thỉ tôi sẽ chiều theo ý anh!”.
Ánh mắt của Từ Uyên Đình trở nên lạnh lùng, anh ta đã mất sạch kiên nhẫn.
“Anh Hồng, phiền anh ra tay thêm lần nữa!”.
Hồng Phi gật đầu, hắn đã nhận được rất nhiều tiền từ Từ Uyên Đình, nên đương nhiên sẽ nghe theo lệnh của anh ta.
Đối với những người tu luyện võ cổ truyền như bọn họ, giết một người bình thường không khác nào giải trí thư giãn.
Tay áo Hồng Phi loé lên một tia sáng lạnh lẽo, giữa hai ngón tay hắn bỗng xuất hiện ra một phi đao loại nhỏ, hắn đang định ném thì sau lưng Ngô Quảng Phú đột nhiên có một giọng nói trẻ trung vang lên.
“Một đỉnh cao võ sư cỏn con mà cũng muốn giết người của tôi sao, anh có đủ tư cách không?”.
“Một đỉnh cao võ sư cỏn con mà cũng muốn giết người của tôi, anh có đủ tư cách đó không?”.
Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, tất cả mọi người đều căng thẳng đến cực độ, bỗng có một giọng nói trẻ chen vào, khiến mọi người cảm thấy rất bất ngờ.
Mọi người ngẩng đầu nhìn phía sau Ngô Quảng Phú, Từ Uyên Đình và Hồng Phi cũng nhìn tới, sắc mặt A Hổ hoảng hốt, muốn ngăn Diệp Thiên lại, nhưng đã không kịp.
Diệp Thiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, từ từ đi về phía Ngô Quảng Phú.
“Cậu Thiên, lúc này cậu lại đứng lên làm gì?”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...