Chương 1082
Hai người ra tay hào phóng, mấy cô gái nhỏ bên cạnh nhìn mà âm thầm ước ao.
“Được, cảm ơn các cậu, mình giúp chị mình nhận lấy trước!”
Ngược lại Ngô Duyệt Vũ lại không kích động nhiều, nhận lấy bao thư rồi bỏ vào người, mấy phút sau, Vương Quế và mấy thân thích giúp đỡ bưng món ăn lên, cô ta bèn lấy bao thư ra đưa cho Vương Quế.
Vương Quế sờ thử, vẻ mặt khẽ thay đổi, phải biết đây là do hai nam sinh tặng, bà ấy lập tức tươi cười rạng rỡ, cuống quýt chào hỏi.
Tuy rằng hai cậu nam sinh không thích nói chuyện với phụ nữ nông thôn như Vương Quế, nhưng nể mặt Ngô Duyệt Vũ nên vẫn cười nhẹ đáp lại, nhìn qua rất có lễ phép.
Sau khi Vương Quế đi, Ngô Duyệt Vũ nhìn sang Diệp Thiên: “Đúng rồi anh Diệp Thiên, giới thiệu với anh một chút!”
Cô ta chỉ vào nam sinh áo trắng: “Đây là hội trưởng hội học sinh trường chúng em – Hoàng Nhạc Lễ!”
“Bố cậu ấy là chủ tịch của công ty thương mại Viễn Hoành thành phố Phán – Hoàng Nhất Phát!”
Nói xong, cô ta lại chỉ sang nam sinh áo đen.
“Đây là đội trưởng đội bóng rổ trường chúng em Lưu Tôn, nhà cậu ấy mở khách sạn ở thành phố Phán, chủ tịch khách sạn năm sao Hoàng Quan là bố cậu ấy!”
Hoàng Nhạc Lễ và Lưu Tôn gia thế hơn người, trong trường học lại là nhân vật phong vân, được quan tâm chú ý, nên cũng kiêu ngạo một hồi.
Ngoại trừ có chút chú ý đến Hoa Lộng Ảnh xinh đẹp thì căn bản không hề coi trọng Diệp Thiên.
Diệp Thiên nghe vậy thì liếc nhìn hai người, chỉ cười nhẹ gật đầu, cũng chẳng buồn chào hỏi.
Ánh mắt Hoàng Nhạc Lễ và Lưu Tôn chợt dừng lại, khẽ nhíu mày.
Với thân phận gia thế bọn họ, người bình thường dù không khách sáo với bọn họ, thì ít nhất cũng sẽ nể mặt bọn họ, nhưng Diệp Thiên có vẻ hoàn toàn xem thường việc muốn làm quen với bọn họ, biểu hiện còn kiêu ngạo hơn cả bọn họ, điều này khiến bọn họ cảm thấy không vui.
Đôi mắt Ngô Duyệt Vũ khẽ lóe lên, cũng có chút thất vọng.
Mấy năm nay, mặc dù cô ta không làm việc đàng hoàng, không chuyên tâm học hành, chỉ lo ăn uống chơi bời, trà trộn vào mấy buổi đi chơi đêm, nhưng cô ta lại rất nhanh nhạy, đều hiểu thấu đáo những quy tắc trên xã hội.
Cô ta đã từng xem Diệp Thiên là thần tượng, cách mấy năm không gặp, cô ta cho rằng dù Diệp Thiên không tốt, nhưng ít nhất cũng biết thế nào là xem xét thời thế, biết xã giao thế nào.
Nhưng cách làm mang tính cá nhân như Diệp Thiên không chỉ khiến cô ta không vừa mắt mà còn cảm thấy ấu trĩ, nực cười.
Cô ta đang chuẩn bị lên tiếng nói chuyện, bên ngoài lại vang lên âm thanh xe ô tô.
Mười chiếc xe ô tô xa hoa, hoặc là BMW, hoặc là Mercedes, đều là những mẫu cả triệu, nối dài một hàng, khí thế lao tới, chạy thẳng đến cửa nhà Vương Quế.
Trên chiếc xe đầu tiên, một thanh niên đồ tây giày da xuống xe trước, trông khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, gương mặt nho nhã, đeo mắt kính vàng, rất có khí khái người trí thức.
Bên cạnh là một người đàn ông trung niên mặc áo gấm chỉ vàng nghiêm nghị đứng đó, vẻ mặt không giận mà uy, khí thế mạnh mẽ.
Còn phía sau, lại là từng vệ sĩ áo đen đi theo, khoảng chừng hai mươi mấy người, phô trương hoành tráng.
Ngô Duyệt Vũ đứng bên cửa sổ, khẽ cười.
“Là anh rể mình đến rồi!”
Mấy cô gái nhỏ nét mặt thay đổi hẳn, cực kỳ hâm mộ.
“Oa, phô trương thật đó, nghe nói nhà anh rể cậu là nhà cực giàu của huyện, chị cậu may mắn thật đó!”
“Đúng vậy đúng vậy, lúc mình kết hôn, có thể được phô trương hào nhoáng như vậy thì tốt rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...