Chương 1055
Diệp Thiên tung ra một quyền đấm rồi thu tay về, sau đó lại tung ra một quyền đấm, Phệ Thiên Huyền Khí bao phủ trên người, ánh sáng màu xanh lam không ngừng nhấp nháy.
Trương Chí Lăng bị một quyền của Diệp Thiên đánh lui, nhưng lại không hề có vẻ hoảng loạn, ngược lại điên cuồng thúc giục chân khí, triệu hoán ra sức mạnh đất trời, lại một lần nữa tiếp lấy một đấm của Diệp Thiên.
Mặc dù địa vị của hai người gần như ngang nhau, nhưng đám người Diệp Vân Long lại đều nhìn thấy rõ ràng, mỗi lần Diệp Thiên xuất ra một quyền, Trương Chí Lăng liền lùi lại về sau một bước, ánh sáng màu đỏ trên người cũng mờ đi một phần.
Diệp Thiên liên tiếp tung ra chín quyền đấm, Trương Chí Lăng liền lùi lại chín bước, ánh sáng màu đỏ trên người đã hoàn toàn mờ đi.
“Làm thế quái nào mà tên này lại tu luyện được? Mình dùng sức mạnh siêu phàm thần phẩm, hoàn toàn thúc giục chân khí, cộng thêm tăng cường nguyên khí của đất trời, vậy mà cũng không thể chặn được quyền đấm của người này?”
Ánh mắt Trương Chí Lăng nghiêm nghị, trong lòng càng là vô cùng kinh ngạc.
Nhưng ông ta còn chưa kịp ngẫm nghĩ, quyền đấm của Diệp Thiên lại nện xuống.
“Bộp!”
Trong phút chốc, đất trời xơ xác tiêu điều, ánh sáng màu xanh lam phun trào, ánh sáng màu đỏ sụp đổ.
Chân khí hộ thân xung quanh người Trương Chí Lăng dưới quyền đấm thứ mười của Diệp Thiên đã hoàn toàn tan rã, vị chưởng môn phái Võ Đang này, rên lên một tiếng đau đớn giữa trời, trong miệng phun ra một đường máu, quẹt ngang mấy chục trượng.
Khắp người Diệp Thiên tỏa ra ánh sáng màu xanh lam, một đôi mắt đen nhánh hiện ra sâu thẳm trong bầu trời đêm.
Năm vị tướng phía dưới đang có mặt, Diệp Thiên ở ngay trước mặt năm người, dùng quyền áp chế thần phẩm!
Diệp Thiên tung liên tiếp mười cú đấm, Trương Chí Lăng mỗi lần tiếp nhận một đấm là đều bị đánh cho tức tới mức sục sôi.
Chân khí trong cơ thể ông ta bị rối loạn.
Cuối cùng tới đấm thứ mười thì ông ta đã không thể đỡ được nữa.
Chân khí bảo vệ cơ thể đã hoàn toàn bị bùng nổ.
Hàng phòng ngự bị dồn ép, Diệp Thiên vẫn còn dư lực đánh bèn đánh trực diện.
Lục phủ bị tổn thương, máu phun ra từ miệng ông ta phun lên trời và bị đánh lui lại hàng chục mét.
Tay phải ông ta run rẩy, tê dại khi đỡ mười đòn đánh của Diệp Thiên.
Nhưng ông ta thật sự không hiểu rốt cuộc Diệp Thiên đã lấy từ đâu ra sức mạnh đáng sợ như thế, có thể đấu được với cả thần phẩm.
Mọi người đều biết, trong cảnh giới siêu phàm, phàm là cảnh giới dưới mức thần phẩm thì đều giống như con sâu cái kiến mà thôi.
Như vậy có nghĩa là thần phẩm là bất bại.
Rõ ràng Diệp Thiên còn chưa bước vào cảnh giới thần phẩm, vậy mà có thể đè bẹp ông ta, thậm chí còn khiến ông ta bị thương.
Chuyện này, đến ngay cả Long Hoàng khi xưa tung hoành khắp châu Á cũng chưa từng làm được.
Thật không thể tin được Diệp Thiên là thánh vật thuộc thể loại nào.
Sao ông ta có thể biết được, trong trận chiến ở sông Lan Thương và Đường Mục Sơn, sau khi hấp thụ được tinh hoa tu vi từ Đường Mục Sơn thì tu vi của cậu đã đột phá lên siêu phàm.
Khi đó thứ được nâng lên không chỉ có tu vi của cậu mà còn có sức mạnh của cơ thể, tốc độ và các khả năng khác.
Trước đó, nếu như Diệp Thiên muốn đối phó với siêu phàm thần phẩm thì có lẽ phải phóng ra toàn bộ Phệ Thiên Chi Thể may ra mới được.
Vậy mà giờ, Diệp Thiên không cần làm vậy, chỉ dựa vào sức mạnh của phần thể xác cũng có thể chèn ép được một thần phẩm.
Diệp Thiên đánh Trương Chí Lăng bị thương nhưng không hề tấn công tiếp mà thu nắm đấm lại, đứng chắp tay sau lưng.
“Trương đạo trưởng, trận chiến này, tôi thấy không cần phải tiếp tục nữa đâu!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...