Chương 1047
“Thái Cực Quyền?”
Ánh mắt Trương Chí Lăng căng thẳng, Diệp Thiên khẽ nâng tay trái, tay phải dựng thẳng trước ngực, đây là chiêu thức mở đầu Lãm Vĩ Tước tiêu chuẩn trong Thái Cực Quyền.
Hơn nữa, chiêu thức mở đầu của Diệp Thiên không giống như mấy người nhìn bề ngoài rồi tùy tiện mô phỏng lại, cậu chỉ nâng tay lên, khí thế trên người dào dạt, tự mình trở thành một phương trời riêng, giống như những tu sĩ Thái Cực Quyền đã khổ tu mấy chục năm.
Thái Cực Quyền Võ Đang, dễ học mà khó tinh thông, muốn nắm chắc tinh túy thì cần tu luyện liên tục, tập đi tập lại thì mới lĩnh hội được tinh túy.
Tám năm trước, sở dĩ ông ta ở dưới núi tập luyện Thái Cực Quyền là muốn hiểu được bước cuối cùng của Thái Cực Quyền, để Thái Cực Công của bản thân đạt đến cảnh giới viên mãn, cũng chính vì như vậy mới gặp được Diệp Thiên.
Nhưng quả thực ông ta không ngờ, Diệp Thiên tùy ý bày ra tư thế mở đầu cũng không hề thua kém gì Thái Cực Quyền mà ông ta đã khổ luyện cả mấy chục năm.
“Sao cậu lại biết Thái Cực?”
Trương Chí Lăng thân là Chưởng môn, đương nhiên biết trong cả Võ Đang không hề có người nào như Diệp Thiên, Diệp Thiên cũng chưa từng có liên hệ gì với Võ Đang, nhưng thủ pháp Thái Cực Quyền của Diệp Thiên lúc này lại khiến ông ta vô cùng bất ngờ.
“Là đạo trưởng ông đã dạy tôi tám năm trước!”
Ánh mắt Diệp Thiên bình tĩnh, cậu thản nhiên trả lời.
“Cái gì?”
Trương Chí Lăng khẽ nheo mắt, tám năm trước, đó chẳng phải là năm mà ông ta ở dưới núi gặp được Diệp Thiên sao?
Ban đầu, chẳng qua ông ta chỉ đánh ra Thái Cực Quyền ở trước mặt Diệp Thiên, Diệp Thiên lại nhân lúc đó mà lĩnh ngộ, thức tỉnh sức mạnh vô thượng, không chỉ vậy, mà chỉ nhìn qua một lần đã ghi nhớ được tất cả biến hóa của Thái Cực Quyền, nắm giữ tinh túy quan trọng trong đó?
“Chuyện này không thể!”
Ông ta khẽ lầm bầm, ánh mắt chợt lạnh lẽo, vừa đạp ra một bước đã vượt qua hơn mười trượng trên không, đứng trước mặt Diệp Thiên.
Hai chân ông ta hơi khụy như tư thế trung bình tấn, một chưởng đánh vào vai Diệp Thiên.
Diệp Thiên cũng đáp lại như vậy, cũng tư thế trung bình tấn, một chưởng đỡ lấy chưởng của Trương Chí Lăng.
Chưởng hai người giao nhau, ông đến tôi đi, quay tròn, trên bầu trời dường như chìm vào trầm luân.
Hàng loạt người bên dưới đều ngẩn người, nhìn hai người lơ lửng trên không một tiến một lùi, vô cùng khó hiểu.
Bọn họ vốn tưởng rằng hai người họ phóng lên trời thì sẽ đánh một trận long trời lở đất, nhưng tất thảy đều lại yên tĩnh, khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc.
“Thái Cực Thôi Thủ!”
Diệp Vân Long nhìn chăm chăm vào hư không, ánh mắt lạnh thấu xương, giọng điệu vô cùng nghiêm trọng.
“Bố, bố nói gì?”
Diệp Tinh quay đầu lại, có chút kỳ lạ hỏi.
“Thiên Nhi và Trương Chí Lăng, đang sử dụng Thái Cực Thôi Thủ!”
“Ai ai cũng biết, trong tập luyện và giao đấu Thái Cực Quyền, mọi người đều lấy Thái Cực Thôi Thủ làm kỹ năng chính yếu, ai có thể đẩy lùi đối phương trước thì người đó thắng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...