Cao Thủ Tu Chân


Chương 982
Diệp Thiên nhìn trông thư sinh, tri thức mà không ngờ ra tay lại tàn nhẫn như vậy, thậm chí còn vứt cả người xuống núi Tây Sơn.

Lẽ nào Diệp Thiên không coi pháp luật đất nước ra gì sao?
Nhất là Trần Minh Kiều, cô ta không khỏi lùi về phía sau.

Trước đó cô ta khá vô lễ và gây loạn.

Nếu không phải vì cô ta biết Thi Tú Vân thì có khi nào cũng có chung kết cục như Giang Vân Thâm rồi không?
Diệp Thiên ngồi xuống bồ đoàn, Thi Tú Vân tiếp tục cười nói trò chuyện với cậu giống như không quan tâm chuyện vừa xảy ra khiến Liễu Linh Lung càng thêm chấn động.
Hai mẹ con nhà này lẽ nào thật sự không lo lắng hậu quả sao?
“Diệp Thiên, cậu đã làm gì vậy?”
Cuối cùng thì Liễu Linh Lung cũng hoàn hồn.
“Cậu quen mẹ tôi, anh ta không chỉ xông vào thiền viện mà còn ép người đòi đưa đi, tôi chỉ vứt anh ta xuống núi là đã nương tay lắm rồi!”

“Nương tay sao?”, Liễu Linh Lung kinh hãi.
Vứt người xuống núi, mặc kệ sống chết mà còn nói là nương tay.

Vậy nếu không nương tay thì tức là giết chết người ta tại chỗ rồi sao?
Trần Kiều Minh đứng bên cạnh cũng vô cùng sợ hãi nên chất vấn: “Rốt cuộc cậu nghĩ gì vậy? Cậu có biết Giang Vân Thâm là người như thế nào không?”
“Là cậu hai của nhà họ Giang ở khu vực phía Tây.

Cậu có biết địa vị của nhà họ Giang ở thủ đô là như thế nào không? Cho dù là những hào môn hàng đầu như nhà họ Hoa, họ Diệp thì cũng không muốn đụng độ với họ đâu!”
“Cậu vứt Giang Vân Thâm xuống núi, đừng nói là vi phạm luật pháp bị bắt đi bóc lịch mà chỉ riêng việc nhà họ Giang báo thù thôi thì cậu đã không chịu đựng được rồi!”
Diệp Thiên vuốt tai, dựa vào cây cột bên cạnh, tỏ ra khinh thường.
“Cái gì mà nhà họ Giang chứ, chỉ là một gia tộc tồn tại dựa vào quan hệ thôi mà.

Đừng nói là nhánh chính nhà họ Giang, dù có là ông cụ nhà họ Giang ở đây mà dám vô lễ với mẹ tôi thì tôi cũng sẽ không nương tay chút nào với ông ta y như thế!”
Nghe Diệp Thiên nói, Trần Kiều Minh và Liễu Linh Lung hoàn toàn tái mặt và bất lực.

Dù Liễu Linh Lung có thiện cảm với Diệp Thiên thì lúc này cô ta cũng cảm thấy cậu quá cuồng ngạo và không biết điều.
Khu vực phía Tây thủ đô, bên trong một biệt viện phong thủy, hơn chục tên vệ sĩ khiêng Giang Vân Thâm quay về.
Trong đại viện, một người thanh niên chắp tay sau lưng với ánh mắt lẫm liệt nhìn Giang Vân Thâm bị gãy tứ chi, hơi thở yếu ớt, một nửa khuôn mặt dường như bị hủy hoại hoàn toàn.

Dù người này có tu luyện thì lúc này cũng không nhịn được mà nổi giận đùng đùng với đôi mắt ánh lên sát khí.
Người thanh niên này tên là Giang Vân Thiển là cậu cả nhánh chính của nhà họ Giang, anh của Giang Vân Thâm.
Tên của hai người một Thâm một Thiển, đại diện cho con đường thế đạo làm người của nhà họ Giang.

Theo thời theo thế thì nước mới có thể chảy chỗ sâu mà lặng và phù hợp với đại cục.
Từ năm tám tuổi thì Giang Vân Thiển đã cùng ông cụ nhà họ Giang vào trong quân đội rèn luyện.

Hơn mười năm qua chưa từng ra khỏi quân doanh một bước.

Giờ đây cậu ta đã hai mươi ba tuổi, đã giữ chức giáo quan nhị phẩm hơn nữa lại còn là con cả nên tương lại tiền đồ vô lượng, thời tới cản không kịp.
Năm nay là năm thứ hai cậu ta quay trở về nhà họ Giang.

Thật không ngờ em trai của mình lại bị người khác làm thành ra thế này.
“Là ai làm?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui