Cô ta có thể nói là người thân cận nhất của Ngô Quảng Phúc, nhưng chưa từng nghe nói Ngô Quảng Phúc có quen biết với người trẻ tuổi nào, chứ đừng nói là còn có người có thể nói một cái mà khiến Ngô Quảng Phúc xuống dưới gặp ngay.
Với gia cảnh, giá trị con người Ngô Quảng Phúc, thì người đứng đầu Lư Thành đến cũng chỉ có tiếp đãi khách sáo, làm gì có ai có tư cách khiến anh ta hạ mình đi gặp chứ?
Mặc dù cô ta cười tủm tỉm, nhưng trong lời nói đã có ý uy hiếp, cứ tưởng Diệp Thiên sẽ biết điều rời đi, nhưng Diệp Thiên lại không hề dịch bước chân.
Cậu hơi ngước mắt, giọng điệu trầm hơn mấy phần.
“Tôi bảo các người gọi điện thông báo, đây chắc là trách nhiệm của quầy lễ tân các người nhỉ?”.
“Cô lễ tân này đã định gọi điện hỏi rồi, cô ấy không làm sai, cậu vừa đến đã ngang ngược trách móc, còn nói cô ấy không hợp với vị trí này, thế là logic gì?”.
“Cô chẳng báo tiếng nào đã chắc chắn tôi đến gây rối, còn muốn kêu bảo vệ đuổi tôi đi, cấp giám đốc của tập đoàn Thiên Phong làm việc thế này sao?”.
Cậu hỏi với giọng điệu chất vấn, khiến bọn Lạc Kỳ đần ra.
Sau đó Lạc Kỳ hiểu ra, biểu cảm trên mặt cũng dần đỡ hơn.
“Em trai này, cậu tưởng chị đây đang đùa với cậu sao? Nhân viên tập đoàn Thiên Phong bọn tôi, không đến lượt một người vắt mũi chưa sạch như cậu cậu đánh giá đâu”.
Sắc mặt Diệp Thiên hơi thay đổi.
“Vậy à?”, cậu hờ hững nói: “Tôi không chỉ có thể đánh giá chị mà còn có thể đuổi chị, chị có tin không?”.
“Đuổi tôi? Chỉ dựa vào cậu?”.
Lạc Kỳ cảm thấy mình nghe thấy truyện cười hài hước nhất từ trước tới giờ, cô ta là được cưng chiều trên giường của Ngô Quảng Phúc, cả tập đoàn Thiên Phong đều nằm trong sự kiểm soát của Ngô Quảng Phúc, Ngô Quảng Phúc không lên tiếng, dù là các sếp có chức vụ cao hơn cô ta của Thiên Phong cũng không dám đuổi cô ta.
Một thằng nhóc không biết lai lịch thế nào như Diệp Thiên, lấy đâu ra tư cách đó?
“Cậu nhóc, chỗ này không phải chỗ cậu mơ giữa ban ngày đâu, muốn đuổi tôi đợi thêm mấy chục năm nữa đi”.
Cô ta đã đánh mất hết kiên nhẫn nói chuyện với Diệp Thiên, trực tiếp dặn dò một lễ tân khác: “Gọi bảo vệ đến, đuổi cậu ta đi”.
Cô ta nói xong thì vào luôn thang máy đi lên tầng cao nhất của tập đoàn, một lễ tân khác do dự một lúc vẫn báo với bảo vệ, Tiểu Từ, lễ tân trước đó trao đổi với Diệp Thiên lại mặt mày khó xử, không biết phải làm sao.
Bốn bảo vệ vạm vỡ đến rất nhanh, bọn họ cầm dùi cui điện trong tay, bao vây Diệp Thiên.
“Nhóc con, cậu tự ra ngoài hay muốn bọn tôi ra tay”.
Diệp Thiên nhìn quét bốn người một cái, rồi khẽ lắc đầu.
“Chỉ với bốn người các anh cũng muốn động vào tôi?”.
Bốn bảo vệ nghe thế thì ai cũng lộ vẻ mặt tức giận, thái độ của Diệp Thiên thế này hiển nhiên là không coi bọn họ ra gì.
“Quẳng cậu ta ra ngoài”.
Một người đàn ông có vẻ là đội trưởng vung tay, ba người khác bỗng ào lên, định khiêng Diệp Thiên đi.
“Rầm”.
Ba tiếng vang trầm đục vang lên, ba người vốn tiến lên trước ngã ngửa hết cả, ôm bụng kêu gào.
“Tôi đã nói, các anh còn chưa đủ tư cách”.
Hai tay Diệp Thiên đút trong túi, kiêu ngạo đứng đó, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Người trong sảnh đều nhìn về phía này, lễ tần ở quầy và đội trưởng đội bảo vệ còn lại đều đần thối mặt, bọn họ đều chưa nhìn rõ Diệp Thiên ra tay kiểu gì.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...