Ánh mắt Diệp Thiên xao động, cảm tưởng như có sóng dậy trong lòng.
Trong nhà họ Diệp, ngoài Diệp Tinh khiến cậu cảm thấy cảm kích ra thì chỉ còn lại một người phụ nữ giản dị.
Đó là mẹ của cậu – Thi Tú Vân.
Hơn mười năm trước, lúc cậu vẫn còn là một đứa trẻ mới được vài tuổi thì Thi Tú Vân đã đưa cậu lên Tây Sơn, thắp nhang khấn Phật, hầu như cuối tuần nào cũng vậy, không hề bị gián đoạn.
Thi Tú Vân nói với cậu, cầu Phật không phải là mê tín mà là đại diện cho một loại tín ngưỡng, đại diện cho một sự gửi gắm về mặt tinh thần.
Nhớ có một lần, Diệp Thiên đi lạc ở chùa Cửu Long.
Thi Tú Vân mãi lâu sau mới tìm thấy cậu.
Lần đó, Diệp Thiên không hề khóc mà ngược lại, Thi Tú Vân thì ôm cậu khóc như mưa.
Từ sau lần đó, Thi Tú Vân nói với cậu, bất kể sau này Diệp Thiên đi đâu, bất kể Diệp Thiên ở đâu, nếu như không tìm thấy bà thì tới chùa Cửu Long, bà nhất định sẽ ở đó đợi cậu.
Năm đó Diệp Vân Long phế bỏ võ mạch của Diệp Thiên thì Thi Tú Vân đã gào khóc thảm thiết.
Bà muốn bảo vệ Diệp Thiên nhưng đã bị Diệp Sơn lạnh lùng kéo ra.
Cuối cùng bà chỉ biết trân trân nhìn Diệp Thiên bị phế võ mạch và đuổi ra khỏi nhà họ Diệp.
Đã chín năm trôi qua, Diệp Thiên cũng không hề quên ánh mắt tuyệt vọng của Thi Tú Vân khi đó.
Đêm nay, Diệp Thiên tới chùa Cửu Long cũng là vì trong lòng có tâm sự, cậu nghĩ về chuyện năm xưa.
Nhưng cậu cũng không ngờ, Thi Tú Vân cũng ở đây, hơn nữa còn mặc áo tăng ni, tay niệm hạt Phật, nhìn giống hoàn toàn một tăng ni khiến cậu không biết phải làm sao.
Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh ngồi thiền trước mặt Thi Tú Vân.
Trên tay cậu ta là một hộp cơm, điều động nội lực giữa bàn tay để khiến hộp cơm luôn giữ được độ ấm.
“Mẹ, đây là cháo ngân nhĩ hạt sen mà con và Lộng Ảnh mang tới.
Cháo vẫn nóng, mẹ mau ăn đi ạ!”.
Cậu ta mở hộp ra, hương thơm lập tức lan tỏa ra thiền viện.
“Tinh Nhi, con có lòng rồi!”.
Thi Tú Vân mỉm cười, thế nhưng hằn giữa trán vẫn là tâm trạng buồn rầu nhàn nhạt giống như có tâm tư không thể gỡ bỏ.
Bà chỉ ăn vài miếng rồi đặt xuống.
Dường như bà đã không còn muốn ăn nữa.
Nhìn bộ dạng của Thi Tú Vân, Hoa Lộng Ảnh bỗng cảm thấy thương xót.
“Cô ơi, cô ăn thêm một chút nữa đi.
Mới có một tuần không tới thăm mà cô đã gầy đi nhiều quá”.
Thi Tú Vân xua tay.
“Đồ ăn chay hôm nay khá ngon.
Cô ăn không ít nên giờ vẫn còn no”.
Nghe thấy vậy, Hoa Lộng Ảnh biết là không thể cưỡng ép nên đành thu dọn bát đĩa.
Thi Tú Vân nhìn Diệp Tinh, khẽ nói: “Tinh Nhi, trước đó không lâu con có nói con bế quan để vượt lên cảnh giới chí tôn võ thuật.
Không phải mẹ đã nói là trong thời gian này con không cần tới thăm mẹ sao? Sao lại tới rồi?”.
Diệp Tinh nghe thấy vậy bèn lắc đầu.
“Mẹ, vượt cảnh giới sao có thể quan trọng bằng việc tới thăm mẹ được chứ!”.
Cậu ta nắm tay Thi Tú Vân, nói với vẻ khẩn cầu: “Mẹ, ngày mai là một buổi đoàn tụ nhỏ của nhà họ Diệp, con đặc biệt tới mời mẹ về!”.
“Từ khi…từ khi anh cả rời khỏi nhà họ Diệp, mẹ đã không đoàn tụ với người nhà họ Diệp chín năm rồi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...