Đội hình lần này của Từ Tử Văn quả thật không chừa chút đường lui nào cho bọn họ, cậu ta đã vạch kế hoạch tỉ mỉ từ trước, nắm chắc phần thắng.
Bọn họ ở trong đường hẻm, hai đầu ra đều bị chặn kín, điện thoại không dùng được, chẳng khác nào kêu trời trời không thấu, chỉ có thể mặc cho Từ Tử Văn xâu xé.
Cho dù đám Tề Văn Long giỏi đánh đấm đi chăng nữa, bọn họ có thể đánh lại hơn trăm vệ sĩ mà Từ Tử Văn dẫn tới sao?
Tề Văn Long sợ hãi, hạ giọng nói: “Anh muốn thế nào?”.
Cậu ta ở Trung Hải không dám nói là hoành hành không sợ ai, nhưng cũng chẳng mấy ai dám chọc vào cậu ta.
Giờ phút này, cậu ta lại không ngừng run rẩy trong lòng.
Từ Tử Văn rõ ràng đã có chuẩn bị mới đến, hơn nữa còn dẫn theo nhiều người thế này, mỗi người chỉ cần đấm một cú cũng đủ đánh gục hết bọn họ.
“Tôi muốn thế nào à?”.
Từ Tử Văn chỉ tay vào ngực Tề Văn Long.
“Vừa rồi ở Phượng Hoàng Lâu, không phải cậu cứng miệng lắm sao? Không phải muốn bảo vệ cô ả này sao?”.
“Khí thế vừa nãy của cậu đi đâu rồi? Phách lối với tôi nữa đi!”.
“Ai cho cậu can đảm cướp người của Từ Tử Văn tôi vậy?”.
Cậu ta vừa dứt lời đã tát vào mặt Tề Văn Long.
Khóe miệng Tề Văn Long rỉ máu, bị đánh lùi về sau hai bước, nhưng vẫn không dám làm liều.
Cậu ta hiểu rõ, chỉ cần mình dám ra tay thì điều chào đón bọn họ sẽ là sự vây đánh của hơn trăm người kia.
“Anh Văn!”.
Tề Văn Long nổi giận bừng bừng, nhưng vẫn kìm chế lại, thốt ra được mấy chữ.
“Chuyện tối nay là quyết định của Tề Văn Long tôi, không liên quan gì đến những anh em cùng phòng kí túc xá của tôi.
Anh muốn tìm thì tìm tôi đây này, thả bọn họ đi trước được không?”.
Đương nhiên cậu ta nói tới Diệp Thiên và đám Vương Triều Hải.
“Thả?”.
Từ Tử Văn ngửa đầu cười lớn.
“Mấy anh em của cậu không phải vừa rồi rất khí phách, đứng lên muốn ra tay với bọn tôi sao? Bây giờ cậu lại bảo tôi thả bọn họ?”.
“Cậu đang kể chuyện cười à?”.
Cậu ta lui về sau mấy bước, phất tay, ba gã đàn ông cao to lập tức bước lên.
“Con người tôi trước nay rất công bằng, vừa rồi không phải các cậu muốn ra tay với người của tôi sao? Tôi cho các cậu cơ hội đấy!”.
“Ba đấu ba, chỉ cần các cậu có thể đánh ngã ba người họ thì coi như các cậu thắng, chuyện này tôi không truy cứu nữa, các cậu cũng có thể dẫn cô ả kia đi”.
“Còn không, bây giờ các cậu giao cô ả kia cho tôi, sau đó dập đầu nhận lỗi, mỗi người tự tát mười bạt tai, tôi sẽ thả các cậu đi ngay lập tức, tự chọn đi!”.
Tề Văn Long và Lí Phong, Vương Triều Hải đều đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt thay đổi liên tục.
Bảo bọn họ giao Lâm Ngữ Băng ra, quỳ xuống xin lỗi, còn tự tát tai, đây rõ ràng là tự hủy tôn nghiêm.
Ba người gật đầu gần như cùng lúc, sau đó Tề Văn Long bước ra một bước, hạ giọng nói: “Được, anh Văn, chúng tôi đánh với bọn họ!”.
“Chỉ cần chúng tôi thắng thì thả chúng tôi đi, anh nói lời phải giữ lời!”.
Từ Tử Văn nở nụ cười lạnh lùng, gật đầu nói: “Từ Tử Văn tôi nói lời giữ lời, chỉ cần các cậu có thể thắng, tôi sẽ thả các cậu đi ngay lập tức”.
“Nhưng nếu các cậu thua… Hừ!”.
“Tôi sẽ đánh ba người các cậu tàn phế, ném vào bãi rác!”.
Ba người nghe vậy đều sững sờ, hít sâu một hơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...