Tề Văn Long vô cùng háo hức, khoác vai Diệp Thiên, nói với hai người kia.
Diệp Thiên nhìn ba người hăng hái như vậy cũng không đành làm họ mất hứng, gật đầu đồng ý.
Diệp Tinh đi ra sân trường, nhiều cô gái trẻ tuổi đều nhìn về phía cậu ta, tràn ngập ngưỡng mộ.
Có nhiều người can đảm đi đến xin cách thức liên lạc của cậu ta, nhưng đều bị cậu ta khéo léo từ chối.
Cậu ta không có hứng thú gì với những người này, trong lòng cậu ta chỉ có Hoa Lộng Ảnh.
“Lộng Ảnh!”.
Cậu ta gọi cho Hoa Lộng Ảnh.
“Sau bữa tối, anh muốn đến chùa Cửu Long gặp mẹ anh, bà ấy cũng rất nhớ em, em… có thể đi cùng anh không?”.
Cậu ta mang giọng nghi vấn.
Bên kia rõ ràng rơi vào im lặng, hồi lâu sau mới nghe cô ừ một tiếng.
Diệp Tinh rõ ràng vui mừng ra mặt, nói vài câu với Hoa Lộng Ảnh, sau đó mới cúp máy.
Cậu ta nhớ tới mẹ mình ở chùa Cửu Long, trong mắt ánh lên sự đau buồn và bất đắc dĩ.
Từ khi Diệp Thiên bị Diệp Vân Long phế bỏ võ công, đích thân ném vào rừng sâu, mẹ cậu ta không về nhà họ Diệp nữa, chỉ ở chùa Cửu Long lễ Phật tụng kinh, chín năm như một, chưa bao giờ rời đi.
Hôm nay là bữa tiệc nhỏ của nhà họ Diệp, cậu ta rất muốn mời mẹ về nhà họ Diệp đoàn tụ.
Nghĩ tới sự cố chấp của mẹ mình, cậu ta thở dài một hơi.
Lúc định bước đi, cậu ta chợt khựng lại.
“Hửm?”.
Con ngươi trong mắt cậu ta co lại, không ngừng chấn động, tay sờ lên ngực mình, gương mặt nhăn nhó, một cơn đau kịch liệt như kim châm từ trong cơ thể truyền tới.
“Chuyện gì vậy?”.
Cậu ta nén nhịn cơn đau, đầu mày nhíu chặt, ngồi xuống bãi cỏ.
Nhưng cơn đau lại không hề giảm bớt, ngược lại còn rõ rệt hơn, giống như có thứ gì đang bong ra khỏi cơ thể cậu ta.
“Đây là…”, cậu ta điều hòa khí tức, tự nhìn vào trong, lập tức sững sờ.
“Đây là… võ mạch của anh cả?”.
Mặc dù ngày ấy cậu ta còn nhỏ, nhưng vẫn nhớ rõ vị trí mà bố cậu ta Diệp Vân Long đã cấy võ mạch vào cơ thể.
Sau hôm đó, cậu ta mới biết võ mạch xuất hiện thêm trong cơ thể cậu ta là của anh cả Diệp Thiên.
Từ khi có hai võ mạch, thiên phú và tốc độ tu luyện của cậu ta cao hơn trước kia không chỉ gấp đôi, nói một ngày vượt xa nghìn dặm cũng không quá.
Cậu ta nhanh chóng đặt chân vào giới võ thuật, trở thành thiếu niên anh tài đầy uy thế, đứng đầu lớp trẻ.
Trong thời gian đó, nhánh võ mạch này đều do cậu ta điều khiển, giúp cậu ta vươn lên dỉnh cao, chưa bao giờ có hiện tượng khác thường.
Nhưng bây giờ, nó này lại không ngừng sôi trào, khiến nội tức của cậu ta hỗn loạn không thể điều hòa, mơ hồ có xu hướng tách ra khỏi huyết mạch của cậu ta.
“Rốt cuộc chuyện này là sao?”.
Cậu ta gắng gượng dùng nội lực áp cơn đau xuống, võ mạch mới dần dần bình ổn lại, cơn đau giảm bớt.
Cậu ta nhíu mày suy tư, bỗng nhớ tới thanh niên vừa rồi gặp ở kí túc xá, cậu ta chợt biến sắc.
“Lẽ nào… anh ta là anh cả?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...