Diệp Thiên bị Hoa Lộng Ảnh túm cánh tay, sắc mặt như thường, chỉ hờ hững nói: “Diệp trong chiếc lá, Thiên trong thiên hà, sao thế?”.
Cậu không thể hiện ra chút khác thường nào, nhìn thẳng Hoa Lộng Ảnh với vẻ trong trẻo.
“Diệp Thiên? Diệp Thiên?”.
Hoa Lộng Ảnh sẽ sàng lẩm bẩm, cái tên này giống hệt với tên của người trong lòng cô, cô lại có cảm giác vô cùng quen thuộc ở Diệp Thiên, người trước mặt chẳng lẽ chính là người đó?
Ánh mắt cô khẽ lay động, suy nghĩ bất chợt thay đổi.
“Không đúng, nếu anh ấy là người đó thì sao lại không biết mình? Không nhận nhau với mình?”.
Nghĩ đến đây, cô hoàn toàn bình tĩnh lại.
“Xin lỗi”.
Cô buông tay ra, lùi lại mấy bước, hơi áy náy nói: “Tên anh giống hệt một người bạn cũ lâu lắm rồi không gặp của tôi, trên người anh cũng có cảm giác tương tự anh ấy, cho nên…”.
Diệp Thiên khẽ cười, xua tay: “Thì ra cô tưởng gặp lại người quen.
Người đó chắc rất quen thuộc và quan trọng với cô nhỉ?”.
Diệp Thiên vô cùng bình tĩnh, trông như thuận miệng nói.
“Đúng, rất quan trọng, quan trọng hơn cả mạng sống của tôi”.
Hoa Lộng Ảnh hơi cúi đầu, cảm xúc trong mắt không ngừng dậy sóng, có chút đau buồn vụt qua.
Diệp Thiên nghe vậy thì bàn tay nhét trong túi khẽ run lên, cậu hầu như muốn ngay lập tức lấy khoen lon trong ngực ra để chứng tỏ thân phận, nhưng ngập ngừng lúc lâu, cậu vẫn nhịn sự xúc động đó lại.
Giờ cậu đã đến thủ đô, thời gian sau này còn dài, sao phải vội vàng nhất thời chứ?
Hoa Lộng Ảnh lúc nhỏ hết sức dựa dẫm cậu, coi cậu là tất cả, nhưng giờ đã xa cách chín năm, cậu không hi vọng tình cảm của Hoa Lộng Ảnh với cậu chỉ vì lời hứa hẹn lúc nhỏ.
Cái cậu muốn là tình yêu chân chính chứ không phải lời thề ước được lập khi còn bé.
Một lúc lâu sau, vẻ mặt Hoa Lộng Ảnh trở lại bình thường, ngẩng đầu lên: “Xin lỗi, vừa nãy tôi mải suy nghĩ quá, đi thôi, tôi dẫn anh đến văn phòng hiệu trưởng”.
Diệp Thiên gật đầu, sau khi tạm biệt Phó Viễn Thanh thì đi theo bên cạnh Hoa Lộng Ảnh.
Hai người sóng vai mà đi, không khí hơi im lặng, Hoa Lộng Ảnh không kiềm được mà nghiêng đầu nhìn, hơi tò mò.
Bình thường nam sinh có cơ hội ở riêng với cô đều cật lực lấy lòng cô, vô cùng vồn vã, dù là không dám ba hoa chích chòe với cô, nhưng cũng cố gắng hết sức tìm chủ đề, thể hiện tài năng và học thức của mình.
Nhưng Diệp Thiên thì lại như không hề có hứng thú với cô, từ đầu chí cuối vẫn nhìn phía trước.
Cô đương nhiên cũng từng gặp nhiều nam sinh ra vẻ lạnh lùng để thu hút sự chú ý của cô, nhưng hầu như cô đều có thể nhận ra ngay, có điều Diệp Thiên thì khác, cô có thể cảm nhận được khí chất trong trẻo, lạnh nhạt độc đáo trên người Diệp Thiên, không hề giả vờ.
“Anh rất đặc biệt”.
Đôi môi hồng của Hoa Lộng Ảnh khẽ hé mở, đây là lần đầu tiên cô chủ động bắt chuyện với nam sinh.
“Đặc biệt?”, Diệp Thiên xoay đầu, xua tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...