Cao Thủ Tu Chân


“Nói thật, hôm nay gặp được các người, tôi rất tán thưởng, nhưng thất vọng nhiều hơn!”.

“Tuy Nam Long Nhận không thuộc bất cứ ban ngành tổ chức nào, nhưng dù sao các người cũng được coi là một bộ phận của quân đội!”.

“Là quân nhân, các người thực hiện đúng chức trách của mình, tuân thủ mệnh lệnh cấp trên, tôi đánh giá cao những điều này”.

“Nhưng!”.

Nói đến đây, giọng nói của Diệp Thiên bỗng lạnh đi.

“Ngoài việc là một quân nhân, các người còn là một chiến sĩ, cũng là một võ giả nội gia hoặc người có siêu năng lực bẩm sinh!”.

“Với thân phận này, thì tất cả những người có mặt ở đây quả thực là quá yếu!”.


“Đây chính là nguyên nhân tôi thất vọng về các người!”.

Diệp Thiên vừa nói xong, tất cả các thành viên Nam Long Nhận đều tức giận nhìn cậu, cho dù là Hắc Tháp thì ánh mắt cũng lóe sáng, có chút hung dữ.

Đường Vũ Nhu ở sau lưng Diệp Thiên khẽ chớp mắt, khịt mũi khinh bỉ câu nói này của cậu.

Những người trước mắt này đều là những người tinh anh nhất được tuyển chọn từ các quân khu lớn, các đội quân lớn nhỏ, người nào mà không là đại diện cho sức chiến đỉnh cao? Lấy đâu ra người yếu?
Nhất là Diệp Thiên thoạt nhìn chỉ là một cậu nhóc không có chút bản lĩnh, vậy mà lại ở đây chỉ trích những chiến sĩ thân kinh bách chiến này, khiến cô ấy chỉ cảm thấy hoang đường.

“Báo cáo tổng giáo quan!”.

“Bộc Phá” nóng tính nhất bỗng đứng ra chào Diệp Thiên theo nghi thức quân đội, lớn tiếng kêu lên.


“Tuy cậu là tổng giáo quan, nhưng thứ cho tôi nói thẳng, tôi không đồng tình với ý kiến của cậu!”.

"Chúng tôi đều từng là bộ đội tinh nhuệ, thân kinh bách chiến, sau khi vào Nam Long Nhận lại càng huấn luyện khắc khổ, ở đây không có ai là người yếu cả".

Giọng điệu anh ta cứng rắn hùng hồn, từng chữ đối chọi gay gắt, hiển nhiên là không coi Diệp Thiên ra gì.

Anh ta cũng đã nói ra tiếng lòng của những người còn lại, bọn họ là thành viên Nam Long Nhận, đương nhiên cũng có sự kiêu ngạo của mình.

Một thằng nhóc mới đến, tuy là tổng giáo quan, nhưng nói bọn họ là người yếu thì không ai phục cả.

Đường Vũ Nhu hơi ngước đôi mắt đẹp lên, thầm cười khẩy, các thành viên Nam Long Nhận đều có chí khí rất cao, chỉ dựa vào cậu thiếu niên trẻ tuổi như Diệp Thiên, làm sao có thể khiến bọn họ cúi đầu được?
"Hôm nay sợ là cậu ta phải khó xử rồi!".

Những lời nói của Bộc Phá không hề khiến Diệp Thiên dao động mảy may, cậu nhìn về phía Bộc Phá, bình thản nói: "Chắc anh chính là Bộc Phá, người có năng lực đánh đơn mạnh nhất đội, có biệt danh vua đánh đơn đúng không?".

"Phải, thưa tổng giáo quan!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui