Cao Thủ Tu Chân
Tiêu Trường Hà càng cảm thấy không thể giải thích được, người như thế nào mà làm kinh động đến cả Lương Long Đình? Mà người đó lại còn đang ở tiệc mừng thọ của mình.
Nhân vật lớn kinh khủng như vậy sao ông ta lại không biết nhỉ?
Đôi mắt Hứa Lương không ngừng thay đổi, sự xuất hiện của Thôi Vinh Nguyên khiến ông ta không ngờ tới.
Giờ lại nghe tin Lương Long Đình sắp tới, ông ta đã sợ đến mức đứng ngồi không yên rồi.
Tuy rằng ông ta tự mình đem người đến bắt Diệp Thiên, nhưng chuyện này đơn giản là do một mình ông ta cố tình làm ầm ĩ lên chứ không hề có bất kỳ trình tự nào, đó là việc làm vượt quá chức phận của mình.
Nếu bị mấy người Lương Long Đình phát hiện ra và truy cứu thì chắc chắn ông ta sẽ bị buộc tội lạm dụng quyền lực.
Vì vậy ông ta không muốn gây thêm rắc rối nữa, lập tức chào hỏi Thôi Vinh Nguyên.
"Thiếu tá Thôi, tôi đến đây để truy bắt hung đồ, thời gian cấp bách, tôi không hàn huyên với anh nhiều nữa!”
Ông ta phất tay, giọng lạnh lùng: “Mang người đi, trở về doanh trại!”
Quân lính nghe vậy liền mang theo chiếc còng tay đi về phía Diệp Thiên.
Lúc trước Diệp Thiên bị mười mấy người vây quanh, cho nên Thôi Vinh Nguyên không nhìn thấy cậu.
Nhưng lúc này một người đi về phía Diệp Thiên, có một khe hở ra nên Thôi Vinh Nguyên đã nhìn thấy Diệp Thiên ngồi vững trên ghế.
Nhìn thấy viên lính sắp tới chỗ Diệp Thiên, ánh mắt Thôi Vinh Nguyên run rẩy, ông ta lập tức hét lên.
"Dừng tay!"
Nghe thấy ông ta ra lệnh, viên lính kia liền dừng lại ngay lập tức.
Mặc dù Thôi Vinh Nguyên và Hứa Lương đều là thiếu tá, nhưng họ đều rất rõ ràng, một người là ‘cận thần bên cạnh thiên tử’, một người là quan chức địa phương.
Thực quyền hai người nắm trong tay căn bản không thể so sánh được với nhau.
"Thiếu tá Thôi, anh đây là…”
Ánh mắt Hứa Lương hơi ngưng lại, ông ta cảm thấy rất kỳ quái.
Thôi Vinh Nguyên lúc này mới quay đầu lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng, ông ta nhìn thẳng Hứa Lương.
"Hứa Lương, anh thật to gan, anh có biết mình đang làm cái gì không?”
Hứa Lương bị Thôi Vinh Nguyên lớn tiếng chất vấn, trong lòng tràn đầy tức giận, nhưng vẫn nhẫn nhịn nói: "Thiếu tá Thôi, tôi tới đây để bắt kẻ hành hung người khác, sao ông lại muốn ngăn cản?”
“Kẻ hành hung?”, Thôi Vinh Nguyên cười khẩy, chỉ tay về phía Diệp Thiên.
"Anh nói cậu ấy là kẻ hành hung người khác? Câu này anh nói được ra miệng quả đúng là giỏi quá đấy!”
"Anh có biết vị này là ai không?”
Đôi mắt của ông ta đanh lại và giọng nói sang sảng, tất cả mọi người có mặt đều nghe rõ mồn một.
"Người đó là Diệp Thiên, giáo quan Diệp!”
"Cậu ấy do tướng Lương đích thân tuyển chọn, sắp đến căn cứ đặc chiến để cai quản ‘Nam Long Nhận’!
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều im lặng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...