Diệp Thiên giơ nắm đấm, sức mạnh bạo phát giống như mưa giông bão táp.
Lấy nắm đấm làm trung tâm, cậu phát quyền không chút nương tay.
“Ầm!”
Trong cơn gió điên cuồng bỗng có tiếng hét tức giận khác thường vọng lên.
Đám đông chỉ cảm thấy luồng gió mạnh ập tới.
Một quyền ấn mà mắt thường có thể nhìn thấy xuất hiện ngay phía trước Điển Vinh như có thứ gì đó ngăn cách bọn họ với Điển Vinh vậy.
Điển Vinh khẽ tái mặt, chau chặt mày với vẻ không dám tin.
Ông ta không ngờ, Diệp Thiên lại ra tay với ông ta thật, hơn nữa còn vô cùng dứt khoát.
Nắm đấm kinh thiên của phía trước với luồng sức mạnh bành trướng không hề khiến ông ta lùi bước mà sau khi kinh ngạc thì ông ta cũng tung nắm đấm.
Cú đấm này không hề tốn quá nhiều sức, chỉ là dùng sức mạnh của thể xác, nhưng với chỉ một cú đấm thì luồng sức mạnh trước mặt kia đã bị chèn ép giống như bị hút chân không.
Hai luồng sức mạnh va chạm giống như một quả bom nổ, gió thổi điên cuồng, cát bay đầy trời và cuốn lên như vòi rồng.
Tại nhà thờ Thánh Thành, Neil Wodos – vị vương cấp mới từng đỡ cú đấm của Diệp Thiên và cũng bị bật lùi lại hàng chục mét.
Thế nhưng lúc này, Điển Vinh thì không hề phải lùi lại, chỉ đỡ trọn cú đấm của Diệp Thiên.
Chỉ là giơ nắm đấm mà có thể dễ dàng nhìn thấy sự chênh lệch giữa ông ta và Neil Wodos.
Đây chính là khoảng cách giữa vương cấp trăm năm và vương cấp mới, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Tần Đông Tuyết, Hoàng Hàm Vũ chỉ cảm thấy xung quanh gió cuồn cuộn, cát bụi tung mù tới mức không thể mở được mắt, nhưng điều đó không cản trở họ cảm nhận được sức mạnh kinh hồn của Diệp Thiên và Điển Vinh sở hữu.
Tần Đông Tuyết chấn động.
Diệp Thiên cứu cô trong sa mạc, cô ấy cảm thấy vô cùng cảm kích, nhưng trong mắt cô ấy, Diệp Thiên chỉ là người qua đường tình cờ gặp, nhiều nhất cũng chỉ là trông có vẻ tuấn tú mà thôi.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng lúc này Diệp Thiên lại có thể giao đấu với môn chủ của Phi Giáp Môn mà bọn họ không thể nào đủ đẳng cấp nói chuyện.
Cậu sở hữu sức mạnh kinh người khiến cô ấy nhất thời không thể hoàn hồn.
Điển Vinh giơ tay lên đỡ nắm đấm, biểu cảm hung hăng với đôi mắt âm trầm.
“Diệp Lăng Thiên, cậu quá cuồng ngạo rồi!”
Mặt ông ta tối sầm.
Ông ta đường đường là lão tổ tông của Phi Môn Giáp, thống lĩnh tiền Thanh đại nội, hộ vệ hoàng gia, từng khiến những kẻ mạnh của phương Tây phải nghe mà sợ.
Vậy mà Diệp Thiên lại không hề nể mặt, thậm chí có ra tay quyết liệt.
Điều này đồng nghĩa với việc tuyên chiến với kẻ mạnh hàng đầu phương Đông.
Đã hàng trăm năm rồi ông ta chưa được cảm nhận một trận chiến với con người.
Khắp phương Đông, người dám ra tay với ông ta chẳng có mấy người.
Diệp Thiên chính là người đầu tiên trong hàng trăm năm qua.
“Tôi nói rồi, ai dám xâm phạm ốc đảo thì ắt bị giết!”
“Hơn nữa tôi cũng muốn lĩnh giáo, vương cấp hàng trăm năm qua rốt cuộc có gì khác biệt.
Giọng nói Diệp Thiên lạnh lùng nhưng trong sâu đôi mắt khẽ hiện lên sự khiêu chiến khiến cho Điển Vinh sững sờ.
“Diệp Lăng Thiên, cậu và tôi đều là kẻ mạnh của Hoa Hạ, đều là vương cấp của Đông Phương.
Theo lý mà nói, chúng ta nên có cùng mối thù, chiến đấu chống bên ngoài, cống hiến cho tương lai của phương Đông chứ không phải là giết hại lẫn nhau!”
“Mật tàng thần linh của phương Tây, trước mắt người biết chỉ có tôi và cậu.
Chúng ta có thể cùng vào trong, ai lấy thứ người đó cần, tự nâng cao tu vi của mình, như vậy chẳng phải là hoàn hảo sao!”
“Sao cậu cứ cố chấp phải ra tay với tôi ở sa mạc Trung Đông chứ?”
Nếu là ông ta của hàng trăm năm trước đây, bất luận Diệp Thiên là ai, là thân phận gì thì Điển Vinh chắc chắn sẽ không nói nhiều lời mà sẽ chiến một trận sống chết vơi Diệp Thiên.
Thế nhưng trải qua hàng trăm năm, cùng với sự kiện tẩy lễ trong trận chiến vương cấp nên ông ta đã sớm không còn sự lỗ mãng như xưa nữa.
Ông ta biết giờ điều quan trọng nhất chính là không được xung đột với đối thủ này.
Hơn nữa ông ta và Hoa Hạ đều là kẻ mạnh của Hoa Hạ, đều cùng thuộc trận doanh của đông Phương.
Vì một mật tàng thần linh, ông ta thật sự không nghĩ ra được lý do ra tay với Diệp Thiên.
Diệp Thiên thản nhiên, chỉ tiến về trước một bước.
“Không ra tay cũng được.
Đưa người của Phi Giáp Môn và cả những người tới đảo Kho Báu đều rời đi hết!”
“Mật tàng thần linh này thuộc về tôi!”
Lời của Diệp Thiên nếu như là trong phim truyền hình thì chắc chắn sẽ là lời đối thoại bá đạo nhất.
Nhưng lúc này, cậu không hề dao động, đôi mắt chỉ ánh lên vẻ lạnh lùng.
Đây chính là thế giới của sức mạnh.
Kẻ mạnh được tôn trọng.
Chỉ có nắm đấm đủ cứng thì mới có thể có quyền được lên tiếng.
Còn Diệp Thiên, không chỉ có sức mạnh mà còn có cả quyết tâm sử dụng sức mạnh.
Dù có là vương cấp hàng trăm năm nhưng chỉ cần động và thứ mà cậu đã nhắm trúng thì cậu cũng không hề nhường bước.
“Diệp Lăng Thiên, cậu thật sự muốn đối đầu với tôi?”
Điển Vinh biểu cảm tối sầm.
Trước đó ông ta luôn nói tốt, nhưng Diệp Thiên vẫn không hề dao động.
Vị vương cấp hàng trăm năm như ông ta cũng cảm thấy bốc hỏa.
Làn da đồng của ông ta loang loáng, cơ bắp cuồn cuộn.
“Diệp Lăng Thiên, cậu đã cố chấp như vậy thì chúng ta cùng cược đi!”
“Trận chiến giữa tôi và cậu, không tới mức sống chết, tới đây là được!”
Vừa dứt lời, ông ta đã đáp xuống mặt đất, sau đó dùng một tay quét ra sau, một lằn ranh được vạch ra, ông ta đứng phía trước cách lằn ranh 20 mét và đối diện với Diệp Thiên.
“Diệp Lăng Thiên, cậu đã muốn đốc chiếm kho báu thì tôi cho cậu cơ hội!”
“Tôi đứng ở vị trí này, chỉ cần cậu có thể khiến tôi lùi ra khỏi đường ranh này thì coi như cậu thắng.
Mật tàng thần linh tôi sẽ không động vào, thậm chí còn ở đây, canh chừng cho cậu, không để người khác vào trong đó!”
“Nếu cậu không làm được thì coi như cậu thua, điều kiện tương tự, thế nào?”
Ông ta nhìn Diệp Thiên chăm chăm, đợi câu trả lời của Diệp Thiên.
“Đánh cược sao?”, Diệp Thiên nghe thấy vậy thì nhếch miệng.
“Ông đã muốn đánh cược thì tôi cược với ông tới cùng!”
“Nếu không thể nào khiến ông lùi ra khỏi vạch lằn này thì mật tàng thần linh tôi sẽ không bước vào nửa bước!”
Mấy người ở xung quanh đều nín thở, biểu cảm kinh ngạc.
Hai người hàng đầu này lại đánh nhau giữa sa mạc vạn dặm.
Lúc này chẳng có ai có thể thở đuoc bình thường, tất cả đều cảm thấy bầu không khí đặc quánh, và có thể đóng băng bất cứ lúc nào.
Dưới sự quan sát của đám ddông, Diệp Thiên từ từ giơ tay.
Những ngón tay dài khẽ mở ra sau đó xoay tròn.
“Đã là các cược thì cũng nên có quy tắc giới hạn!”
“Tôi chỉ tung một quyền, nếu sau quyền này vẫn không phân thắng bại thì tôi sẽ đi!”
Diệp Thiên vừa dứt lời, nắm đấm đã tung ra trong không gian.
Trên cơ thể cậu, có tiếng xương răng rắc vang lên.
Xung quanh nguyên khí nổi lên điên cuồng và tập trung lên cơ thể cậu.
Trong mắt tất cả mọi người.
Diệp Thiên giống như một cây thương dài đâm nát bầu trời, khí thế hừng hực.
Những người xung quanh đều bị tách ra như đang ở trong thế giới khác nhau, đôi mắt cậu sáng rực như mắt thần.
Tam Tuyệt Quyền, Chấn Vũ.
Một giây sau, Diệp Thiên thu tay lại và lại lao mạnh ra.
“Rầm!"
Lúc này, Điển Vinh – vị vương cấp hàng trăm năm, cao thủ của Đại Thanh co rụt đồng tử, biểu cảm tối sầm.
Cơ bắp ông ta nổi lên giống như những cây cột làm từ sắt, hai tay đặt chéo trước ngực.
“Rầm”
Diệp Thiên với sức mạnh kinh người đã lao tới trước ông ta.
“Rẹt!”
Tiếng va chạm sắc bén vang lên.
Điển Vinh đạp chân xuống cát, bị luồng sức mạnh kinh hồn đẩy về phía sau, sau vô số nhịp thở và sực mạnh khủng khiếp thì mọi thứ cũng trở lại bình thường.
Đám đông nhìn Điển Vinh một lần nữa, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, tất cả đều hết hồn.
Một bên chân của Điển Vinh đã chạm vào lằn ranh, không nhiều không ít, vừa đúng nửa thước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...