Diệp Thiên và Lạc Tư Đồ đứng cách nhau mấy mét,
giọng nói đầy lạnh lùng, ai có mặt đều nghe rõ mồn một.
Không ai có thể ngờ rằng Diệp Thiên, một thiếu niên
xa lạ nhất trong giới của họ lại bá đạo như vậy, dám đánh
Hứa Thuần Canh trọng thương, lại dám trực tiếp chì trích
Lạc Tư Đồ và toàn bộ gia đình họ Lạc là không đủ tư
cách.
Trong khắp tỉnh Vân, họ chưa từng thấy một thế hệ trẻ
nào kiêu ngạo và to gan như vậy, ngay cả Tô Mộ Nhu của
nhà họ Tiêu cũng chưa chắc dám chống lại hai người
đứng đầu của tỉnh Vân như vậy, nhưng Diệp Thiên đã làm
mà không chút do dự.
Phía sau Diệp Thiên, đôi mắt xinh đẹp của Có Giai Lệ
lóe lên, mặc dù cô không thích cụm từ “em gái tôi” của
Diệp Thiên, nhưng cô vẫn cảm động.
Sau tất cả, cô vẫn là người mà Diệp Thiên sẵn sàng
bào vệ!
“Cậu nói cái gì?”
Khuôn mặt của Lạc Tư Đồ xệ xuống, đôi mắt như
muốn bùng cháy.
Cậu ta thuê phòng VIP này vì muốn tìm cơ hội đến gần
Cố Giai Lệ, nhưng ai ngờ Diệp Thiên từ trên trời rơi xuống
đánh Hứa Thuần Canh trọng thương, bây giờ còn đang
từng bước chèn ép cậu ta, nói rằng cậu ta không xứng với
Cổ Giai Lệ.
Cậu ta chưa từng chịu sự sỉ nhục như thế này
bao giờ.
“Thằng ranh, cậu dám tỏ vè trước mặt tôi, dám bình
phẩm nhà họ Lạc tôi, đúng là muốn chết!”
Sự tức giận đã khiến cậu ta mất đi lý trí, cậu ta lập tức
khua tay và ấn vào một cái nút trong phòng VIP.
Cánh cửa phòng bị đẩy ra một cách thô bạo, hơn chục
người đàn ông mặc áo đen, tất cả đều lực lưỡng khỏe
mạnh tràn vào.
“Đánh gãy chân cậu ta cho tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm
cho tất cả chuyện này!”
Lạc Tư Đồ không nói nhiều nữa mà chỉ vào Diệp Thiên,
hơn chục người áo đen lập tức tiến lên, nắm đấm ẩm ẩm
tung ta, đập về phía Diệp Thiên.
“Hừ!”
Diệp Thiên mìm cười đầy khinh thường, không ai nhìn
rõ động tác của cậu, chì thấy cậu bước lên mấy bước, hơn
mười tiếng động bị bóp nghẹt gần như đồng thời vang lên.
Hơn chục người đàn ông mặc áo đen cùng kêu lên và
ngã xuống, từng người một bất tinh nhân sự.
Sự thay đổi này lại khiến mọi người có mặt chấn động,
nếu như trước đây Diệp Thiên đánh Hứa Thuần Canh bị
thương nặng đã khiến bọn họ khiếp sợ, thì bây giờ Diệp
Thiên đã một mình quét sạch hơn chục tên côn đồ
chuyên nghiệp, chỉ có thể miêu tả là đã khiến họ vô cùng
chấn động.
Đôi mắt xinh đẹp của Đàm Nguyệt Ảnh bừng sáng, cô
ta là người duy nhất có mặt có thể nhìn rõ nhất cừ nhất
động của Diệp Thiên.
Đó đều là những cử chì dứt khoát
rõ ràng, cậu đã sử dụng năng lượng thể chất của mình
đến cực độ.
“Thì ra cậu ta còn là cao thù về sức mạnh bên ngoài!”
Đàm Nguyệt Ảnh thầm gật đầu, đánh giá Diệp Thiên cao hơn một chút.
Còn Tô Mộ Nhu, đôi mắt đẹp của cô ta hơi chớp nháy,
cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên đảo qua, rơi vào trên
người Lạc Tư Đồ vẫn còn đang mắt chữ A miệng chữ O.
“Vốn dĩ tôi chỉ định bảo anh cút về nhà họ Lạc, nhưng
anh lại muốn chặt đứt đôi chân tôi, nên bây giờ tôi sẽ
đánh gãy tứ chi của anh!”
“Dù sao cũng đã đánh cho một tên tàn phế rồi, tôi
không quan tâm có thêm một người nữa!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...