Cao Thủ Tu Chân


Khoé miệng của Kỳ Nhược Yên còn vương vết máu,
sắc mặt tái nhợt như giấy trắng, yếu ớt nói: “Tiểu Tuyết,
em chạy đi, chị không thể ngăn được bọn chúng!”.

“Chị!”.

Kỳ Nhược Tuyết gào lên trong đau khổ, nhưng cô ấy
chỉ là một người bình thường, bất lực khi phải đối mặt với
mười một Địa Sát.

“Hừ, đệ nhất thiên tài của Tam Tuyệt Môn quả nhiên
rất lợi hại.

Sáu người chúng tôi phải bao vây tấn công lâu
như vậy mới có thể thương tồn được cô!”.

Thi Ma chậm rãi bước tới trước mặt hai chị em.

“Đáng tiếc, hôm nay hai người đã được định sẵn là bò
mạng ở chỗ này.

Tôi tiễn hai chị em một chuyến nhé!”.

Hắn vừa dứt lời đã tung nắm đấm.

“Tiểu Tuyết, cần thận!”.

Kỷ Nhược Yên vốn đã bị thương nặng, nhưng vẫn cố
gắng chống đỡ chút sức lực cuối cùng, dồn nội lực kéo
Kỳ Nhược Tuyết ra phía sau, rồi đập mạnh vào Thi Ma.

“Rầm!”.


Sức mạnh tan biến, Kỷ Nhược Yên thở hắt ra, kéo
theo Kỳ Nhược Tuyết lùi lại sau vài mét, ngã xuống đất.

Một miếng gỗ vuông nhỏ rơi ra khỏi vòng tay của Kỳ
Nhược Tuyết, lăn tới dưới chân của Thi Ma, đó là thứ duy
nhất mà “Cục Đá” từng tặng cho cô ấy.

“A!”.

Cô ấy kinh hãi kêu lên, đứng dậy khỏi mặt đất, mặc
kệ Thi Ma vẫn đang ở phía trước mà chạy đến bên cạnh
hắn, nhặt miếng gỗ vuông nhỏ lên, ôm chặt vào lòng.

Đây là thứ duy nhất “Cục Đá” để lại cho cô ấy, cô ấy
thà từ bỏ mạng sống này cũng không muốn tách rời khỏi
miếng gỗ.

“Tiểu Tuyết!”.

Kỳ Nhược Yên vừa hoàn hồn lại thì thấy Kỳ Nhược
Tuyết đang đứng bên cạnh Thi Ma.

Thi Ma cười ác độc, lòng bàn tay dâng trào luồng khí
màu đen, đè xuống Thiên Linh của Kỳ Nhược Tuyết.

“Kỳ Nhược Tuyết, tôi sẽ tiễn em gái cô lên đường
trước, tiếp theo sẽ đến lượt cô!”.

Kỳ Nhược Yên bị thương nặng, cô ta không thể hồi lại sức mạnh, không cách nào giải cứu em gái, Liêu Như
Thành và Lục Chí Văn bị bao vậy rất chặt, hơn nữa họ
cũng bị thương nặng, vì vậy không lo cho hai chị em
được.


Thấy vậy, Lục Thiên Thư và Quách Dương muốn chạy
tới giúp đỡ, nhưng sáu Địa Sát lại trấn áp bọn họ, nên chỉ
đành quay về phòng thủ.

Kỳ Nhược Tuyết không có ai cứu!
Đôi mắt Kỳ Nhược Tuyết bị bóng tối che phủ khi lòng
bàn tay chứa đầy luồng khí đen của Thi Ma đè xuống, cô
ấy ôm chặt miếng gỗ vuông trong tay và lầm bầm.

“Cục Đá, nếu anh không muốn thừa nhận tôi, thì hôm
nay, tôi và anh vĩnh biệt!”.

Cô ấy nhắm mắt chờ cái chết đến.

Nhưng đợi một lúc lâu, cũng không cảm thấy mình bị
va chạm mạnh, cô ấy nghi ngờ mở mắt ra, nhìn thấy Thi
Ma ở trước mặt hai chân lớ lừng giữa không trung, một
bàn tay trắng nôn mành mai đang siết bóp chặt cổ của
Thi Ma.

“O?”.

Cô ấy đưa mắt nhìn qua, liền nhìn thấy một bóng
người cao gầy đứng bên cạnh, một đôi mắt sâu thằm như
trăng sao sáng đang hướng về phía cô ấy.

“Chi vì một tấm kính bào vệ tầm thường mà ngay cái
mạng này cô cũng không cần nữa à?”.

“Người phụ nữ ngu ngốc!”.

Kỳ Nhược Tuyết cảm thấy thời khắc cuối cùng của
cuộc đời mình đã đến, hơi thờ của từ thần bao trùm lấy cơ
thể cô.

Vào giây phút cuối cùng này, thứ hiện lên trong
đầu cô chính là khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Diệp
Thiên.

“Hóa ra ‘Cục Đá’ của em lại đẹp trai như vậy, cuối
cùng em cũng … được tận mắt nhìn thấy anh rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui