“Nếu không phải có vị thiên tài Tam Tuyệt Môn như cô bảo vệ, mười hai Địa Sát bọn ta cần gì phải ra mặt?”.
Kỷ Nhược Yên ngưng tụ khí lạnh giữa lòng bàn tay, trên vách tường ở bên sườn hành lang đã mơ hồ kết băng, trong mắt cô ta tràn ngập ý chí chiến đấu.
“Muốn giết em gái tôi thì phải hỏi tôi trước, tôi rất muốn xem thử cái gọi là mười hai Địa Sát của Thế Giới Hắc Ám rốt cuộc có lợi hại như lời đồn hay không!”.
Cô ta vừa dứt lời thì đã đánh ra một chưởng.
“Hừ, cô muốn chơi thì tôi sẽ chơi cùng cô!”.
Thi Ma nhếch miệng cười, đánh ra một chưởng, đối chọi trực tiếp với Kỷ Nhược Yên.
Sức mạnh hai người giao nhau, khí lực tuôn trào.
Hành lang nổi gió to, thổi bay vô số tranh vẽ trên tường.
“Rầm!”.
Một tiếng động vang lên, hai người đã đánh nát tường, bay ra bên ngoài hội trường.
Trên nóc khung sắt ở một bên khác của hội trường, “Cuồng Sát” của mười hai Địa Sát cũng đối đầu với Lục Chí Văn.
“Muốn động vào vị hôn thê của tôi, phải hỏi Thùy Vân Thủ của nhà họ Lục trước!”.
Ánh mắt “Cuồng Sát” trêu tức, mang theo ý chế giễu.
“Cũng tốt, tôi cũng muốn xem xem con trai của Lục Thiên Thư có năng lực thế nào!”.
Sức mạnh toàn thân hai người điên cuồng tuôn ra, áo quần không gió tự bay, lao vào chiến đấu với nhau, vừa đánh vừa lùi ra ngoài hội trường.
Cơ thể Liêu Như Thành như gió, lao vào chiến đấu với “Lăng Thích” của mười hai Địa Sát trên ngọn núi giả bên sườn sơn trang Hồng Diệp.
Trong hội trường đầy vẻ yên bình, Kỷ Nhược Tuyết vẫn đang biểu diễn đầy tình cảm.
Ngoài Diệp Thiên ra, không ai biết bên ngoài hội trường đã biến thành chiến trường.
Kỷ Nhược Tuyết hát xong bài cuối cùng, xuống khỏi sân khấu trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Cô ấy nhìn sang bàn của nhóm Kỷ Nhược Yên, từ lâu bàn đã trống không khiến cô ấy hơi ngạc nhiên.
Cô ấy nhìn quanh, không ít người chủ động nhường ghế muốn mời cô ấy ngồi, nhưng ma xui quỷ khiến cô ấy lại đi đến bàn của Diệp Thiên.
Diệp Thiên dựa vào ghế sofa, miệng nhai hoa quả, không hề để ý Kỷ Nhược Tuyết đến bên.
Tiếu Văn Nguyệt thì lịch sự cười với Kỷ Nhược Tuyết.
Hai cô gái trò chuyện với nhau, hoàn toàn không chú ý đến nguy hiểm đang đến gần.
Trên một xà nhà bên sườn hội trường, một bóng người giấu mình trong bóng tối, cây kim bạc rất nhỏ trong tay hắn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Đó là “Tú Hoa Châm”, một trong mười hai Địa Sát.
Trong mắt hắn lóe lên sát ý, cánh tay chuyển động.
“Soạt!”.
Kim bạc xuyên qua không khí, hóa thành luồng sáng lạnh lẽo, bắn thẳng đến huyệt Thái Dương bên trái của Kỷ Nhược Tuyết.
“Mục tiêu, ám sát hoàn thành!”.
Hắn khẽ lầm bầm, khoảnh khắc kim bạc rời khỏi tay hắn, hắn đã biết Kỷ Nhược Tuyết chắc chắn sẽ chết.
“Hử?”.
Khoảnh khắc Kỷ Nhược Tuyết sắp mất mạng, bỗng có hai ngón tay đột nhiên xuất hiện trên đường dẫn đến mục tiêu, khẽ kẹp nhẹ.
Cây kim mảnh như lông bò đã bị kẹt ở giữa hai ngón tay.
Tú Hoa Châm là kẻ giỏi ám sát nhất trong mười hai Địa Sát.
Mặc dù sức chiến đấu của hắn không bằng mười một người còn lại, nhưng lại dùng ám khí Tú Hoa Châm cực kì điêu luyện, có thể so sánh với súng bắn tỉa.
Hắn dùng nội lực phóng Tú Hoa Châm ra, có thể ám sát mục tiêu ở tầm xa, từ khi vào Thế Giới Hắc Ám, hắn chưa bao giờ thất bại.
Cây kim bạc một đòn chết chắc, gặp máu là tan, hoàn toàn không tra ra được nguyên nhân chết.
Nhờ vậy mà hắn cũng rất nổi tiếng trong Thế Giới Hắc Ám, được chọn vào mười hai Địa Sát.
Đối với hắn mà nói, giết Kỷ Nhược Tuyết chỉ là công nhấc tay, vô cùng đơn giản.
Đám người Kỷ Nhược Yên và Lục Chí Văn đã bị những người khác của mười hai Địa Sát dẫn đi, hắn chỉ cần tùy tiện ra tay là có thể dồn Kỷ Nhược Tuyết vào đường chết.
Nhưng kim bạc mà hắn lấy làm kiêu ngạo, mắt thường khó thấy lại bị hai ngón tay đột ngột kẹp lại, chặn đứng mục tiêu giết chết Kỷ Nhược Tuyết, khiến hắn không thể tin được.
Tuy Tú Hoa Châm của hắn có lực sát thương không bằng ám khí Đường Môn, nhưng hơn ở chỗ không thể đề phòng.
Cho dù là cao thủ chí tôn võ thuật bình thường cũng chưa chắc đã có thể phát hiện.
Đòn ám sát của hắn bị ngăn cản giữa chừng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Là ai?”.
Hắn nhìn chăm chú, ngồi nơi đó là một thanh niên tuấn tú mặc áo thường ngày, tay kia còn đang cầm một miếng dưa hấu.
“Sao có thể như vậy?”.
Hắn tỏ ra ngạc nhiên, cảm thấy không thể tin nổi, người đỡ được đòn tấn công của hắn lại là một thanh niên tuổi chưa tới hai mươi?
Hắn đang đoán thân phận của Diệp Thiên, Diệp Thiên lại quay đầu nở nụ cười tà ác về phía hắn đang đứng.
“Không hay rồi!”.
Hắn âm thầm sợ hãi, gần như phản ứng lại trong nháy mắt, muốn chạy trốn, nhưng giây lát sau, cơ thể hắn bỗng cứng đờ.
Kim bạc do hắn bắn ra trước đó bay ngược trở lại với tốc độ đáng kinh ngạc, trong chớp mắt đâm thủng giữa trán hắn, xuyên ra sau đầu.
Khoảnh khắc mạng sống của hắn tiêu tan, hắn vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...