Ngay lúc đó, Kỷ Nhược Yên đột nhiên hỏi: “Hôm nay em đã chạy đi đâu? Sao lại tùy tiện ngồi xe của người khác?”.
Kỷ Nhược Tuyết cảm thấy có lỗi, chỉ đành kể lại chuyện xảy ra ở trung tâm thương mại.
Kỷ Nhược Yên nghe xong, chỉ gật đầu, không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng đã hiểu đại khái.
Kỷ Nhược Tuyết gặp Diệp Thiên rõ ràng chỉ là điều ngoài dự liệu.
Kỷ Nhược Tuyết không biết Diệp Thiên chính là người đã cứu cô ấy, Diệp Thiên cũng không chủ động nói rõ.
“Hừ, thằng nhóc đó coi như còn biết điều, hiểu rõ khoảng cách giữa cậu ta với Tiểu Tuyết”.
Cô ta âm thầm gật đầu.
Ngày trước cô ta đến Lư Thành tìm Diệp Thiên, cậu vẫn còn ở trong một căn nhà trọ giá rẻ.
Hôm nay gặp Diệp Thiên, tuy cậu đã lái được xe BMW, có thay đổi cực lớn, nhưng trong mắt cô ta hiển nhiên vẫn chưa đủ sức nặng.
Bây giờ Kỷ Nhược Tuyết là nữ thần quốc dân, là thần tượng của mọi người, gần như đầu xóm cuối ngõ đều dán đầy poster của cô, độ nổi tiếng dù là trên quốc tế cũng xếp vào hạng nhất.
Bình thường không biết có bao nhiêu cậu ấm nhà giàu vây xung quanh cô ấy, trong đó không thiếu con trai của người giàu nhất tỉnh, con cháu của người quyền cao chức trọng, có ai không phải gia thế hiển hách, tiền tài quyền thế cao tận trời.
Cho dù bây giờ Diệp Thiên có chút thành tựu, trông có vẻ đã có chút tiền, nhưng chắc chắn còn thua kém những thanh niên sinh ra là con trời chân chính này rất nhiều, làm sao có thể so bì?
“Chị, có phải chị quen anh ấy không?”.
Kỷ Nhược Tuyết mất kiên nhẫn, hỏi Kỷ Nhược Yên.
“Không quen, chỉ thấy cậu ta giống với một người bạn trước kia của chị, nhận lầm người mà thôi”.
Kỷ Nhược Tuyết “ồ” một tiếng, sau đó hỏi tiếp: “Chị, không phải chị nói chị sẽ bế quan ở Tam Tuyệt Môn sao? Sao lại đột nhiên đến đây thăm em?”.
Nhắc tới vấn đề này, Kỷ Nhược Yên chợt biến sắc, nhưng cô ta không kể sự thật, chỉ mỉm cười nói: “Lần này chị kết thúc bế quan sớm, đang rảnh rỗi không có việc gì làm, nghe nói em ở Lư Thành nên đến đây thăm em”.
“Thời gian này chị sẽ ở Lư Thành cùng em, vài ngày nữa chị sẽ quay về đột phá chí tôn võ thuật!”.
Kỳ Nhược Tuyết ngây thơ gật đầu, cô ấy biết hành động ám sát nhằm vào cô ấy đang dân được triển khai.
Hai chị em lái xe đến sơn trang Hồng Diệp.
Kỳ Nhược Tuyết bắt đâu dặm lại lớp trang điểm chuẩn bị.
Buổi diễn tối hôm nay sắp diễn ra.
Kỳ Nhược Yên đã chuyển sang ngôi ghế VIP.
Trong phòng VIP.
hai người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi đối diện nhau uống rượu, giống như bạn bè tri kỉ.
Một trong số đó mặc áo gió, vẻ mặt khí khái, chính là Lục Chí Văn, con trai cả nhà họ Lục.
Người còn lại là Liêu Như Thành, đại đệ tử của Tam Tuyệt Môn mà Diệp Thiên từng có duyên gặp mặt một lần.
Thấy Kỷ Nhược Yên đi vào, hai người đều quay đầu lại, mỉm cười.
“Chị Nhược Yên, tìm được Tiểu Tuyết chưa?”.
Ánh mắt Lục Chí Văn biến đổi, vội vàng hỏi.
“Ừ, Tiểu Tuyết đã đến sơn trang Hồng Diệp rồi, bây giờ đang ở phía sau dặm lại lớp trang điểm”.
“Còn ba tiếng nữa mới đến thời gian nhận treo thưởng của Thế Giới Hắc Ám, thời gian này sẽ không xảy ra vấn đề gì, có thể yên tâm”.
Kỷ Nhược Yên gật đầu, sau đó chắp tay chào Liêu Như Thành và Lục Chí Văn.
“Liêu sư huynh, Chí Văn, lần này nhà họ Kỷ tôi gặp khó khăn, các anh đồng ý đến giúp đỡ, tôi đại diện nhà họ Kỷ cảm ơn các anh”.
Lục Chí Văn lập tức xua tay: “Chị Nhược Yên, chị nói vậy thật khách sáo quá.
Nhược Tuyết sắp đính hôn với tôi, tôi đã coi cô ấy như vợ mình.
Bây giờ có người muốn đối phó với cô ấy, đương nhiên tôi phải dốc hết sức ngăn cản”.
Liêu Như Thành nhìn Kỷ Nhược Yên đầy tình cảm, khẽ giọng nói: “Nhược Yên, chúng ta là sư huynh muội, còn phân biệt anh với em sao? Tiểu Tuyết là em gái em thì cũng là em gái anh, lần này cô ấy gặp nạn, đương nhiên anh phải dốc hết sức giúp đỡ”.
Cậu ta vốn có ý với Kỷ Nhược Yên, lần này đến giúp đỡ đương nhiên là để lấy được thiện cảm của Kỷ Nhược Yên.
Hơn nữa, cậu ta cũng có chút tu vi, muốn khiêu chiến một lần với cao thủ của “Thế Giới Hắc Ám”, nhân cơ hội chơi lớn một phen, tạo tên tuổi ở giới võ thuật Hoa Hạ.
“Cảm ơn hai người”.
Kỷ Nhược Yên chớp mắt, gật đầu, sau đó nói với giọng nặng nề: “Tiểu Tuyết là nhân vật của công chúng Hoa Hạ, người của Thế Giới Hắc Ám không thể nào không biết hoàn cảnh gia đình của nó, chắc chắn bọn họ cũng biết quan hệ giữa tôi và Tam Tuyệt Môn”.
“Bọn họ biết rõ sau lưng Tiểu Tuyết có nhà họ Lục và Tam Tuyệt Môn nhưng vẫn dám nhận đơn đến đây, rõ ràng là đã nắm chắc.
Cao thủ đến đây lần này e rằng không phải tầm thường”.
Lục Chí Văn gật đầu, cảm thấy rất đúng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...