Cao Thủ Tu Chân


Hai người ngồi cả buổi chiều ở biệt thự nhà họ Tiếu, đến gần tối, vì Diệp Thiên sắp phải tham dự buổi từ thiện của Tập đoàn Lăng Thiên, Tiếu Văn Nguyệt liền chủ động đưa ra ý kiến muốn đưa Diệp Thiên đến trung tâm thương mại mua một bộ quần áo.

Trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố Lư Thành, Diệp Thiên ngồi ở ghế lái của chiếc BMW 5 series, hàng ghế sau đầy những túi lớn túi nhỏ, đều là những bộ đồ mà Tiếu Văn Nguyệt chọn cho cậu.

“Anh ấy, đôi lúc cũng phải chú ý một chút, đã là chủ tịch của tập đoàn nổi tiếng rồi, tham dự hoạt động quan trọng như vậy kiểu gì cũng phải ăn mặc tử tế chút chứ?”.

Tiếu Văn Nguyệt ngồi trên ghế phụ giống như cô vợ nhỏ bé, giọng nói mang chút vẻ quở trách.

Diệp Thiên thì lại tỏ vẻ dửng dưng, chỉ nhún vai nói.

“Có cần phải như vậy không?”.

“Quần áo cho dù mặc có sang trọng đến đâu, cũng chẳng qua chỉ là đồ trang trí, còn sức mạnh nắm giữ trong tay mới là thực chất nhất, tôi không cần dựa vào những thứ kia!”.


Tiếu Văn Nguyệt nhìn bộ dạng nghiêm túc của Diệp Thiên, trước đây luôn cảm thấy phản cảm, nhưng bây giờ lại cảm thấy khá thú vị.

“Được, được rồi, anh hùng Diệp của tôi ạ, anh nói sao thì là vậy, bây giờ chúng ta mau đi ăn đi, không lát nữa anh không kịp đến buổi từ thiện mất!”.

Cô ta phì cười thành tiếng rồi nói với vẻ trêu đùa.

Nhìn Tiếu Văn Nguyệt thể hiện vô cùng tự nhiên, Diệp Thiên hơi nghiêng mặt qua nhìn, trong lòng dấy lên cảm giác lạ lùng.

Trước đây cậu chỉ coi Tiếu Văn Nguyệt là con gái của Hà Tuệ Mẫn, khi cần thiết sẽ ra tay giúp đỡ, nhưng từ khi cứu Tiếu Văn Nguyệt từ Quý Thành tỉnh Kiềm về, Tiếu Văn Nguyệt liền ở bên cạnh cậu một cách rất tự nhiên, cậu hình như cũng quen luôn sự tồn tại của Tiếu Văn Nguyệt, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần một cách kỳ lạ.

“Sao thế? Mặt tôi có dính gì à?”.

Tiếu Văn Nguyệt ngước mắt nhìn hỏi.

Diệp Thiên liền thu lại ánh mắt rồi lắc đầu, định lái xe đến sơn trang Hồng Diệp.

Cậu còn chưa khởi động xe thì phía cổng trung tâm thương mại vọng ra một tiếng ồn lớn.

Tiếu Văn Nguyệt quay đầu qua nhìn, chỉ thấy một cô gái đội mũ đi nhanh ra khỏi trung tâm thương mại, và phía sau cách cô ấy không xa có một đám người như điên vậy, chạy thục mạng đuổi theo cô ấy, trông cảnh tượng vô cùng gấp gáp.

Cô gái rõ ràng vô cùng sợ hãi, hoang mang tìm đường đi, sau đó lao thẳng về phía chiếc BMW của Diệp Thiên, kéo cửa xe ra và ngồi thẳng vào hàng ghế sau.

Cô gái đeo chiếc kính râm to, khuôn mặt bị che mất hơn một nửa, nhưng vẫn có thể nhận ra cô ấy rất trẻ.

Lúc này giọng nói của cô ấy mang vẻ hoảng hốt, nói với Diệp Thiên: “Tôi xin lỗi, phiền anh lái xe nhanh ra khỏi chỗ này được không? Đi đâu cũng được, cứ rời khỏi đây đã, tôi xin anh đấy!”.


Cô ấy nhìn đám người chạy càng lúc càng đến gần, trong lòng hoảng loạn, hôm nay cô ấy vốn chạy trốn ra ngoài, cải trang cẩn thận, muốn một mình đến trung tâm thương mại đi mua sắm, nhưng ai ngờ bị người ta nhận ra, trong tích tắc gần như cả trung tâm thương mại đều bị vây kín, cô ấy cố gắng lắm mới chạy ra được.

Nếu để những người kia đuổi kịp, vây quanh chiếc xe này thì ngày mai người lên trang nhất báo điện tử sẽ là cô ấy.

Tiếu Văn Nguyệt nhìn cô gái trẻ cảm thấy rất quen, nhưng nhất thời vẫn chưa nhận ra đã gặp ở đâu.

Còn Diệp Thiên lại nhẹ nhàng quay đầu nhìn, ngạc nhiên nói.

“Lại là cô!”.

Khoảnh khắc cậu quay đầu lại, cô gái trẻ cũng nhận ra Diệp Thiên.

“Sao lại là anh?”.

Giọng nói cô ấy rất cao, rõ ràng là vô cùng ngạc nhiên, cô ấy thực sự không ngờ sự việc lại trùng hợp đến vậy, cô ấy lại gặp Diệp Thiên ở đây.

Đám người kia đã lao ra khỏi trung tâm thương mại, cô ấy không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể giục Diệp Thiên: “Nè, dù sao chúng ta cũng từng quen nhau trên máy bay, xin anh giúp tôi được không? Nếu đám người kia vây lại thì tôi khó mà thoát ra được, mau lái xe đi được không?”.


Cô ấy chắp hai tay lại cầu xin Diệp Thiên.

“Cô gái, tôi nghĩ là cô nhầm rồi đấy!”.

Diệp Thiên lại không hề tỏ vẻ như gặp “người quen”, cậu quay đầu đi giọng nói lạnh lùng.

“Đây là xe riêng của tôi, chứ không phải taxi, tôi không có nghĩa vụ chở cô, mong cô xuống xe giúp, tôi còn có việc phải làm!”.

Cậu đâu phải thánh nhân gì đâu, cho dù người lên xe lúc này là Kỷ Nhược Tuyết, cậu cũng không muốn quan tâm.

Đã là ngôi sao nổi tiếng thì nên có chuẩn bị tinh thần từ trước, muốn tự ra ngoài đi dạo, thì nên nghĩ đến hậu quả của nó.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui