“Bảy người các ông cùng lên đi!”.
Diệp Thiên bước một bước vượt qua mười mấy trượng, đứng ở trên mặt hồ sóng gợn lăn tăn, tay đặt sau lưng, giống như thần ma.
Bảy cao thủ hàng đầu cảnh giới siêu phàm bán bộ xếp thành một hàng, đứng đối diện cậu, cách cậu mười mấy trượng.
Nhất thời trận gió vò hình cuốn qua, mặt hồ trở nên mịt mờ khói sóng.
“Diệp Lăng Thiên lại định lấy một địch bảy sao?”.
Ánh mắt Tiêu Ngọc Khanh dao động, gần như đã quên đi chuyện Tiêu Chí Lâm bị Diệp Thiên dùng một chiêu phế võ công.
Ông ta nhìn tám người đang đứng trên mặt hồ, trong lòng không khỏi chấn động.
Bảy người của viện trọng tài đều là nhân vật hàng đầu thế giới hiện nay, mỗi một người đều sở hữu sức mạnh trấn áp một phưong, tu vi còn mạnh hơn cao thủ cấp bậc như Tiêu Ngọc Hoàng một chút ít.
Đương nhiên Diệp Thiên thì
không cần phải nói, cao thủ số một Hoa Hạ hiện nay, đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ.
Nếu bàn về thực lực cá nhân, Diệp Thiên chắc chắn mạnh hơn bất cứ ai trong bảy người.
Nhưng lúc này đây, Diệp Thiên lại không phải đánh tay đôi, mà là một mình đối đầu với cả bảy!
Trận hình này quả là đáng sợ, ngay cả Diệp Vân Long từng chiếm ngòi vị cao thủ mạnh nhất, e rằng cũng phải nuốt hận tại đây.
Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ đều không ngờ buổi biểu diên ở
Trung tâm Thủy Thượng lại xảy ra nhiều biến cố như vậy.
Đầu tiên là nhà họ Tiêu khống chế mọi người, sau đó là kẻ địch tập kích, tất cả đều nhắm đến Diệp Thiên.
Nhìn bảy bóng người khí thế ngút trời đứng trên mặt nước, dù bọn họ rất có lòng tin với Diệp Thiên cũng không khỏi lo lắng trong lòng.
Đây là bảy vị cao thủ võ thuật đấy, đều không thua kém gì Tiêu Ngọc Hoàng quyết chiến với Diệp Thiên ở đỉnh núi Phi Vũ khi xưa.
Bây giờ Diệp Thiên lấy một địch bảy, vậy thì sẽ khó khăn đến mức nào?
Tiêu Tường bước nhanh tới bên cạnh Tiêu Ngọc Khanh, nhìn chăm chú mặt hồ, ánh mắt dán chặt lên người Diệp Thiên.
Cô ta rất muốn biết, sự việc tiếp theo sẽ diễn biến thế nào.
“Diệp Lăng Thiên, cậu muốn một mình đối phó với bảy người chúng tôi sao?”.
White tỏ ra lạnh lùng, thấp giọng hỏi.
Diệp Thiên bình thản, thuận miệng trả lời: “Có gì mà không thể?”.
“Hừ!”, ma nữ Hỏa Mị Evelyn hừ một tiếng, nói: “Diệp Lăng
Thiên, cậu đừng tưởng biệt danh của cậu là Đế Vương Bất Bại thì cậu thật sự có thể bất bại!”.
“Tôi và Fast đúng thật không phải đối thủ của cậu, nhưng bây giờ bảy trọng tài chúng tôi đều ở đây.
Bảy người hợp sức, cậu cho rằng cậu có bao nhiêu phần thẳng?”.
Trong mắt những người còn lại đều dâng tràn lửa giận, trước khi bọn họ gia nhập viện trọng tài, có ai không phải là chúa tể trong khu vực của mình?
Diệp Thiên muốn một mình đánh bảy người bọn họ, rõ ràng là không hề xem trọng bọn họ,
với tính cách kiêu ngạo của bọn họ sao có thế chịu được?
“Có bao nhiêu phân thắng không phải dùng miệng nói, phải dùng nắm đấm mới biết được!”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...