Ông ta quay người lại, râu tóc tung bay, khí thế hừng hực.
“Bắt đầu từ hôm nay, ông sẽ cho tất cả mọi người biết được, giới võ thuật Hoa Hạ ngoài Tiêu Ngọc Hoàng ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’ ra, còn có cả Tiêu Ngọc Khanh ‘Phi Thiên Ma Hổ’ nữa!”.
Tiêu Ngọc Khanh đứng hiên ngang trước cửa, cả căn biệt thự nhà họ Tiêu bị một luồng sức mạnh dị thường ập đến, làm rung lắc cửa ra vào, cửa sổ, tất cả đều rung lắc không ngừng.
Đúng lúc này, Tiêu Tường lái xe về, nhìn thấy ông nội đứng ngoài cổng, cô ta lập tức kỳ lạ hỏi: “Ông nội, sao hôm nay ông không ở trong phòng luyện công thế?”.
Tiêu Tường xuất hiện, khuôn mặt Tiêu Ngọc Khanh cuối cùng nở nụ cười, dịu dàng xoa đầu Tiêu Tường.
“Con bé này, đi chơi tối ngày, hôm nào cũng về muộn!”.
Câu nói của ông ta nghe có vẻ đang quở trách, nhưng trong giọng nói lại lộ ra sự cưng chiều vô cùng.
“Ôi trời ông nội ơi, ở nhà chán chết ấy!”.
Tiêu Tường như cô bé không hiểu chuyện vậy, ôm cánh tay của Tiêu Ngọc Khanh lắc lư nũng nịu, Tiêu Ngọc Khanh từng dùng biệt hiệu “Phi Thiên Ma Hổ” xưa nay đối xử với mọi người thường là lòng gan dạ sắt, không thích bông đùa, nhưng cô cháu nội này lại giống như cục cưng của ông ta vậy, được ông ta cưng chiều hết mực.
“Tường Tường, không trêu đùa nữa, ông nội đang nói chuyện quan trọng với anh đấy”.
Tiêu Chí Lâm bước ra ngoài cửa, nhanh nhẹn nói: “Cuối tháng này nhà họ Tiêu chúng ta sẽ chuyển đến Quý Thành, ông nội đã quyết định rồi, muốn làm cho uy danh nhà họ Tiêu nổi lên, không thể chìm mãi được!”.
“Cái gì?”, hai mắt Tiêu Tường tròn xoe, cô ta trước đó còn bực dọc vì chuyện của Diệp Thiên, lúc này lại tự nhiên hết sạch.
“Ông nội, ông định đưa nhà họ Tiêu bước ra khỏi Kiềm Tây thật sao?”.
Cô ta ngạc nhiên nhìn về phía Tiêu Ngọc Khanh.
“Đương nhiên, đến lúc đó ông sẽ để cháu trở thành ‘công chúa’ của cả tỉnh Kiềm, không có một cô gái nào có thể sánh với địa vị của cháu được!”.
Tiêu Ngọc Khanh gật đầu cười nói.
“Ông nội, với cảnh giới tu vi của ông lúc này cũng đủ liệt vào top 4 của bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ rồi nhỉ?”.
Tiêu Chí Lâm đột nhiên chen vào nói.
Tiêu Ngọc Khanh khẽ gật đầu, giữa hai vùng lông mày tràn đầy vẻ tự tin.
“Năm xưa ông đấu với ông hai của cháu, cũng chỉ thua ông ấy đúng nửa chiêu, vì một giao ước mà ông đã nhẫn nhịn bao nhiêu năm, không dám lộ diện trong giới võ thuật Hoa Hạ.
“Nhưng tu vi lúc này của ông tuyệt đối không kém so với thời kỳ hoàng kim của ông hai cháu, với thực lực của ông hai cháu, cũng ngang tầm với Mộ Dung Vô Địch đứng thứ ba trong bảng xếp hạng, nên ông ấy hoàn toàn đủ tư cách đứng trong top 4, thậm chí là top 3, và ông đương nhiên cũng như vậy!”.
Tiêu Chí Lâm nhìn bộ dạng phi phàm của ông ta, trong lòng vô cùng tự hào, cậu ta như đã có thể thấy được danh tiếng vang dội của Tiêu Ngọc Khanh, biệt hiệu “Phi Thiên Ma Hổ” sẽ có ngày chấn động khắp giới võ thuật Hoa Hạ.
“Ông nội, có ông trấn giữ nhà họ Tiêu, nhà họ Tiêu chúng ta chắc chắn sẽ phất lên, đến lúc đó cháu muốn xem xem ai có thể ngăn được nhà họ Tiêu chúng ta nữa!”.
Tiêu Chí Lâm nắm chặt nắm đấm, cậu ta cũng mong chờ có một ngày bản thân cũng được liệt vào hàng ngũ thiên tài đỉnh cao của giới võ thuật Hoa Hạ.
“Chí Lâm!”.
Ai ngờ cậu ta vừa nói dứt, Tiêu Ngọc Khanh đứng bên cạnh lại trầm giọng nói.
“Con người có thực lực, kiêu ngạo một chút không sao hết, nhưng kiêu ngạo không có nghĩa là ngông cuồng, kiêu ngạo là phải nhìn vào thực lực của bản thân, có đánh giá chính xác về bản thân, còn ngông cuồng là tự tin một cách mù quáng, tuyệt đối không được như vậy!”.
“Tuy bây giờ thực lực của ông ngang với top 3 trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, nhưng cháu cần phải nhớ kỹ, núi cao còn có núi cao hơn, trong Hoa Hạ có vô số người giấu tài, chưa cần nói đến bảng xếp hạng kỳ trước có bao nhiêu người tài từ trẻ đến già đều chưa chết, chỉ riêng nói ngày nay thôi, có hai người mà nhà họ Tiêu chúng ta tuyệt đối không thể động vào!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...