“Ồng là cao thủ hàng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ kỳ trước.
Trùng hợp thật đây.
Hình như tôi là là cao thủ hàng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ kỳ này.
Nếu hôm nay đã gặp được nhau, không phiền thì cùng giao đấu ngay tại Ngọc Nguyệt Cư này!”.
Ánh mắt Diệp Thiên hiện rõ tinh thần chiến đấu, cố ý khiêu khích.
Thực lực của Tiếu Phật Tây Lĩnh rất mạnh, so với Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizo, ông ta còn mạnh hơn một bậc.
Nếu Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizo là siêu phàm bán bộ, thì Tiếu Phật Tây Lĩnh Phật tại thời điểm đó có thế gọi là cảnh
giới nguỵ siêu phàm, là cảnh giới mạnh nhất mà cậu gặp phải cho đến nay, rất đáng để cậu giao đấu.
Sắc mặt của đám người Ngọc Nguyệt Cư biến đổi không ngừng, không ít người còn cảm thấy nhiệt huyết trào dâng.
Tiếu Phật Tây Lĩnh – cao thủ hàng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, dùng nắm đấm làm vũ khí, bất khả chiến bại một thời, chưa bao giờ nếm mùi thất bại.
Ngay cả mấy người Tiêu Ngọc Hoàng và Mộ Dung Vô Địch cũng chỉ có thế khuất phục trước ông ta.
Diệp Thiên thì càng không cần phải nói.
Vừa gia nhập giới võ thuật, cậu đã giết vô số cường giả, đầu tiên là Đường Đôn Nho, sau đó là Phan Hoài Uyên, rồi đến giết Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizo trên đỉnh núi Phi Vũ ở tỉnh Xuyên.
Đúng là lên như diều gặp gió, cậu được Thiên Cơ Lâu đánh giá là người có thiên phú mạnh nhất trong giới võ thuật trong một trăm năm qua, thậm chí còn đặt cho cậu biệt danh “Đế Vương Bất Bại”.
Hai người này chuyên dùng nắm đấm đánh vô số trận, vang danh mọi miền.
Hơn nữa, họ còn là cao thủ hàng đầu thế giới, nếu cả hai đấu với nhau sẽ tạo nên một cảnh tượng thế nào chứ?
Vẻ mặt của Tiếu Phật Tây Lĩnh hơi thay đối, ông ta có thể cảm nhận được khát vọng mãnh liệt muốn chiến đấu với cường giả của Diệp Thiên, ông ta còn tưởng rằng lần này có thể mang Huyệt Đạo Đồng Nhân đi, ai ngờ giữa đường lại có sự thay đổi lớn đến vậy, xuất hiện một cao thủ hạng một bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ.
Diệp Thiên có thể giành vị trí hạng nhất trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ kỳ này, chắc chắn cũng phải có bản lĩnh nhất định.
Điều quan trọng nhất là Diệp Thiên đã từng dễ dàng đánh bại Tiêu Ngọc Hoàng, điều này cho thấy thực lực của cậu vượt xa Tiêu Ngọc Hoàng.
Ngay cả Tiếu Phật Tây Lĩnh từng tung hoành Hoa Hạ, không ai địch nổi, lúc này đây cũng phải thừa nhận rằng ông ta không chắc chắn có thế đánh bại Diệp Thiên!
“Tôi và cậu không có hiềm khích gì cả.
Tôi chỉ cần Huyệt Đạo Đồng Nhân, không nhất thiết phải đấu với cậu!”.
Tiếu Phật Tây Lĩnh nghiêm giọng nói, đây chắc chắn là lần đầu tiên trong lịch sử ông ta có ý rút lui.
“ồ? Vậy sao?”, Diệp Thiên khẽ nâng tay, chỉ vào Huyệt Đạo Đồng Nhân.
“Muốn lấy Huyệt Đạo Đồng Nhân, thì đánh thắng tôi cái đã!”.
Lúc này, Tiếu Phật Tây Lĩnh sầm mặt xuống.
Ông ta đến lấy Huyệt Đạo Đồng Nhân, biết được bên trong Huyệt Đạo Đồng Nhân ẩn chứa rất nhiều bí ẩn.
Nếu ông ta nghiên cứu kỹ lưỡng, nói không chừng còn có thể đột phá căn cơ tu luyện, phá vỡ xiềng xích, bước vào cảnh giới siêu phàm, hoặc có cơ hội tìm được cách kéo dài sự sống, đế ông ta có thể sống lâu hơn.
Bất kể là mục đích nào, đối với ông ta đều vô cùng quan trọng, chỉ cần đạt được một trong hai là ông ta có thể toả sáng thêm mấy chục năm nữa.
Nếu là khi khác, gặp phải cao thủ cấp độ này như Diệp Thiên, ông ta cũng không cần thiết phải khiêu chiến với cậu, nhưng hiện tại bí mật đột phá cảnh giới siêu phàm rất có thể ở ngay trước mặt, ông ta sao có thể dễ dàng buông tha cho được?
Hơn nữa, Diệp Thiên hung hãn như vậy, một nhân vật như Tiếu Phật Tây Lĩnh, cao thủ đứng đầu bảng xếp hạng cường giả Hoa Hạ kỳ trước, là tồn tại bất khả chiến bại khi đó, đời này chưa từng sợ hãi, huống chi là một “ngôi sao” đang lên như Diệp Thiên?
Ông ta nhất định phải nhận lời thách đấu này!
“Diệp Lăng Thiên, cậu còn trẻ như vậy mà đã lọt top bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ do Thiên Cơ Lâu công bố.
Quả là một người tài!”.
Tiếu Phật Tây Lĩnh vừa dứt lời, dưới chân bắt đầu xuất hiện lốc xoáy, không gió mà quần áo bay phần phật, xung quanh đột nhiên bị bao trùm một cảm giác áp chế nồng đậm.
“Cậu đã muốn phân cao thấp, thì tôi chiều theo ý cậu.
Tôi cũng muốn xem xem, cao thủ số một bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ kỳ này!”.
Diệp Thiên cười khinh, phất tay, lập tức phát ra một luồng năng lượng mềm mại, đẩy Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết đến bên cạnh Gia Cát Trường Hận.
“Gia Cát Trường Hận, đưa những người khác ra khỏi quảng trường!”.
Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn Gia Cát Trường Hận, Gia Cát Trường Hận gật đầu, cùng Lí Tấm Vân dẫn đệ tử của Hồ Ngọc Nguyệt ra khỏi phạm vi quảng trường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...