Đối mặt với Gia Cát Trường Hận, Tiếu Phật Tây Lĩnh hoàn toàn không coi ông ta ra gì, thậm chí còn cho phép ông ta bày trận.
“Được!”.
Gia Cát Trường Hận nghe thấy lời này của Tiếu Phật Tây Lĩnh liền biết ông ta xem thường trận pháp gia truyền của thế gia Gia Cát, vì vậy trong lòng không khỏi cuồn cuộn từng đợt sóng giận dữ.
Gia Cát Trường Hận đứng ở giữa Bát Quái, xung quanh Tiếu Phật Tây Lĩnh không ngừng loé sáng, mỗi bước đi lập tức hiện ra Ám Hạp cửu Cung, chỉ trong một phút đồng hồ ngắn ngủi, ông ta đã đi hết ba mươi sáu phương vị.
“Bát Trận hợp nhất!”.
Ông ta thầm niệm, nội lực thông qua lòng bàn chân xuyên thẳng vào đất, ba mươi sáu điếm nối liền tạo thành khu vực trận hình, bao vây lấy Tiếu Phật Tây Lĩnh.
“Tứ Bàn Sinh Diệt, kết thành trận pháp!”.
Sau cùng, ông ta giẫm lên trận nhãn phía Đông Nam, khu vực bị nội lực bao phủ đột nhiên loé lên một tia ánh sáng màu xanh nhạt.
“Tiền bối, tôi đã kết thành trận pháp, nếu ông phá vỡ được, ông có thể lấy Huyệt Đạo Đồng Nhân!”.
Gia Cát Trường Hận thở phào nhẹ nhõm, Tiếu Phật Tây Lĩnh mặc dù rất mạnh, nhưng trận pháp của ông ta đã được kết thành, ông ta tự hỏi, cho dù là một cường giả siêu phàm bán bộ, cũng chưa chắc có thể phá vỡ được trận pháp.
Trận pháp này, ông ta đã dùng tất cả sinh lực của mình chỉ để khiến Tiếu Phật Tây Lĩnh phải lùi bước.
Ba thầy trò Lí Thanh Du đều căng thẳng, trong lòng còn có chút kỳ vọng, nếu Gia Cát Trường Hận có thể đánh bại Tiếu Phật Tây Lĩnh bằng trận pháp này, thì họ có thể giữ được Huyệt Đạo Đồng Nhân rồi.
“Đây chính là Bát Trận Hợp Nhất của ông sao? So với Gia Cát Thiên Lai – bố của ông, thì chênh lệch quá nhiều rồi đấy!”.
Tiếu Phật Tây Lĩnh ở trong trận pháp nhưng không hề sợ hãi, mà ngược lại, ông ta còn cười lớn đầy khinh thường.
“Tôi có thể phá trận hình này chỉ bằng một chiêu!”.
Dứt lời, ông ta đột nhiên giậm mạnh lòng bàn chân, một dòng nội lực vô hình cuộn lên, đâm thẳng xuống mặt đất.
“Rầm!”.
Coi Tiếu Phật Tây Lĩnh là trung tâm, những tảng đá xung quanh ông ta lúc này đây lập tức sụp đổ, bay tung toé lên trời.
Gia Cát Trường Hận vô cùng kinh hãi, hoảng hốt, tất cả các trận nhãn ông ta đặt đều bị Tiếu Phật Tây Lĩnh đánh tan tành.
Bát Trận Hợp Nhất sụp đổ trong nháy mắt.
“Không thể nào!”.
Gia Cát Trường Hận trợn trừng hai mắt, trận pháp mà ông ta vô cùng tự hào đã bị Tiếu Phật Tây Lĩnh phá huỷ.
Cơ thể ông ta chấn động, sắc mặt tái nhợt.
Ồng ta biết rất rõ không phải là bởi Bát Trận Đồ không mạnh, mà là bản thân ông ta quá yếu.
Trận pháp cần phải dựa vào nội lực của người kết trận pháp mới có thể phát huy tối đa sức mạnh, mà nội lực của Tiếu Phật Tây Lĩnh giống như biển sâu, giống như sóng đánh vào bờ.
ông ta vừa giậm chân, nội lực đã đánh tan tất cả các trận nhãn.
Một cú giậm chân này có hiệu quả tương đương với cú giậm chân phá vỡ võ đài của Diệp Thiên, chỉ khác là Diệp Thiên phá vỡ võ đài Lư Sơn, trong khi Tiếu Phật Tây Lĩnh phá vỡ trận pháp.
“Chỉ dựa vào một tên nhãi nhép của thế gia Gia Cát mà muốn chặn tôi sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình!”.
Ánh mắt của Tiếu Phật Tây Lĩnh lướt qua, Gia Cát Trường Hận như mất hồn, quỳ sụp xuống trên mặt đất.
Lí Tẩm Vân – cao thủ chí tôn võ thuật nằm trong bảng xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ, lúc này đây lại sợ hãi tới mức lùi lại ba bước, khí thế chiến đấu hoàn toàn biến mất.
“Huyệt Đạo Đồng Nhân, ông già này đành mang đi vậy!”.
Ông ta phủi tay đi về phía Huyệt Đạo Đồng Nhân, một tay nhấc đồ lên tựa như đang nhặt khăn tắm.
Tiếu Phật Tây Lĩnh đang định rời đi, đột nhiên ánh mắt của ông ta lướt sang, nhìn thấy Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết đang đứng ở đó, hai mắt lập tức sáng lên.
“Đúng là hai cô gái nhỏ xinh đẹp tuyệt trần!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...