“Đế Vương Bất Bại?”.
Tiêu Thiến Tuyết nghe thấy cách gọi này, ngây ra tại chò, đôi mắt hoạt bát ánh lên vẻ khác thường.
Cách gọi này trong giới võ thuật Hoa Hạ hiện giờ, tuyệt đối là nhân vật khiến người ta kính nể nhất.
Nhắc đến cái tên này, cho dù là những thiên kiêu hàng đầu như Diệp Tinh cũng phải khom lưng cúi đầu, tự thấy thấp kém.
“Phải đấy sư tỷ, sao em không nghĩ ra nhỉ, người có tiêu chuẩn cao như chị, nhìn chung thế hệ trẻ giới võ thuật Hoa Hạ, chắc chắn cũng chỉ có Đế Vương Bất Bại là có thể khiến chị để mắt đến!”.
Tiêu Thiến Tuyết vẻ mặt xúc động, từ sau khi danh hiệu Đế Vương Bất Bại bắt đầu phủ sóng giới võ thuật Hoa Hạ, cô ấy đã coi cậu là thần tượng tuyệt đối, mỗi lần nhắc đến đều rất kích động, khó kìm được lòng.
Cô ấy còn tưởng tượng có một ngày, có thể đối diện trực tiếp với Đế Vương Bất Bại, có một cuộc gặp gỡ hoàn mỹ.
“Xin lỗi!”.
Trong lúc hai người con gái đang nói chuyện, thì Diệp Thiên đột nhiên lên tiêng.
“Đế Vương Bất Bại đó là ai vậy? Là nhân vật số một trong giới võ thuật Hoa Hạ sao?”.
Diệp Thiên tỏ vẻ nghi hoặc, theo như cậu biết, Tam Anh, Tứ Kiệt, Song Tử Thủ Đô trong chín người lớp thanh niên của giới võ thuật Hoa Hạ, không có ai là Đế Vương Bất Bại cả, mà nghe giọng Lí Thanh Du, thì cái người tên Đế Vương Bất Bại này mạnh hơn nhiều so với mấy người Diệp Tỉnh, khiến cậu không khỏi tò
mò.
Nghe thế, Tiêu Thiến Tuyết bỗng quay ra tỏ vẻ khinh bỉ, ánh mắt đầy vẻ khó chịu.
“Đến Đế Vương Bất Bại mà anh cũng không biết, thế mà anh còn mặt mũi tự nhận mình là người trong giới võ thuật à?”.
Ngón tay nõn nà của cô ta khẽ dao động, cười lạnh với Diệp Thiên nói: “Cũng đúng, cái loại gà mờ không có chút tu vi nào như anh, không biết bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, không biết Đế Vương Bất Bại cũng là chuyện bình thường!”.
“Hôm nay tâm trạng của tiếu thư đây tốt, nên sẽ pho cập cho anh luôn!”.
Tiêu Thiến Tuyết làm bộ dạng như tiền bối dạy bảo hậu bối, hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm Diệp Thiên.
“Giới võ thuật Hoa Hạ có một tổ chức rất lâu đời, được gọi là Thiên Cơ Lâu, hiểu rõ mọi chuyện trên đời, biết rõ từng người trong xã hội, tổng hợp các vị cao thủ chí tôn võ thuật, lập nên một bảng xếp hạng, gọi là Bảng xếp hạng cao thủ, liệt kê tên của mười lăm vị cao thủ chí tôn võ thuật giỏi nhất!”.
“Mà Đế Vương Bất Bại, được liệt vào vị trí đầu bảng!”.
“Tên ban đầu của anh ấy là Diệp Lăng Thiên, là cao thủ tuyệt thế xuất thân từ tỉnh Xuyên, chưa đến 20 tuổi, một tuần trước trên đỉnh núi Phi Vũ của tỉnh Xuyên Lư Thành, cùng lúc giết hai vị cao thủ tuyệt thế Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou, một phát nhảy lên vị trí đầu bảng của Hoa Hạ, Thiên Cơ Lâu còn đặc biệt tặng cho anh ấy danh hiệu ‘Đế Vương Bất Bại’, bây giờ thay thế Diệp Vân Long, trở thành cao thủ đứng đầu giới võ thuật Hoa Hạ chúng ta”.
“Đến anh ấy mà cũng không
biết, hổ danh anh tự xưng mình là người của giới võ thuật, đúng là nực cười!”.
Diệp Thiên nghe thế, hơi sững người.
“Đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, Đế Vương Bất Bại?”.
Cậu khẽ lẩm bẩm, biểu cảm vô cùng kỳ quái, cậu vốn dĩ còn tò mò xem “Đế Vương Bất Bại” là ai, hỏi cả nửa ngày, hóa ra chính là mình.
Nhìn thấy biểu cảm của Diệp Thiên, Tiêu Thiến Tuyết cho rằng Diệp Thiên bị chấn động,
trong lòng đắc ý, cười khẽ nói: “Đế Vương Bất Bại là ông vua thực sự của giới trẻ, một nhân vật như rồng thần trên trời, tuổi còn trẻ đã vươn lên làm cao thủ đứng đầu, một mình áp đảo tất cả các chí tôn trong giới võ thuật Hoa Hạ, một người như thế, mới có thể khiến sư tỷ của tôi ngưỡng mộ!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...