Diệp Thiên buông thõng hai tay, từ đầu tới cuối vẻ mặt cậu vẫn không thay đổi.
“Tiếu Văn Nguyệt, cô có biết không? Trong những câu nói mà cô từng nói với tôi, tôi chỉ đồng ý với cô một câu”.
“Đó là, tôi và cô không phải người ở cùng một thế giới”.
Cậu đấy Tiếu Văn Nguyệt ra, lùi về sau nửa bước.
“Mặc dù Sở Thần Quang lòng dạ khó đoán, nhưng không thể không nói anh ta thật lòng thích cô, cũng sẽ là chốn về tốt nhất của cô”.
Cậu nói xong, không quan tâm đến Tiếu Văn Nguyệt nữa, quay đầu nhìn về phía CỐ Giai Lệ.
“Sau này, nếu em gặp phải rắc rối nào không giải quyết được cứ tìm đến Ngô Quảng Phú, anh ấy sẽ giải quyết giúp em.
Nếu thật sự không giải quyết được thì anh ấy cũng sẽ nói với anh”.
“Em là người thân duy nhất còn lại trên đời của cô Tiêu, cho dù em ở chân trời góc biển, anh cũng sẽ đến giúp em dọn sạch mọi trở ngại”.
Diệp Thiên dứt lời, nhẹ nhàng rời đi, biến mất khỏi đỉnh núi Phi Vũ.
Cậu vừa rời đi, Tiếu Văn Nguyệt lập tức ngã ra đất, ngất đi, Cố Giai Lệ thì đứng sững tại chỗ, hóa thành pho tượng.
Diệp Thiên vốn làm mọi thứ cho cô đều chỉ vì cá nhân cô, nhưng vì cô nhất thời hồ đồ, vì cô ngu xuẩn và bị hiện thực mài mòn, cuối cùng rơi vào kết cục giống như Tiếu Văn Nguyệt.
Lúc này, cho dù Diệp Thiên có thay cô lên núi đao xuống biển lửa thì cũng đã mất đi ý nghĩa, không còn là vì cô nữa, mà chỉ vì người mẹ quá cố của cô.
“Anh Diệp Thiên, anh đi đâu vậy, anh quay về đi!”.
Tiếng khóc buồn thương vang khắp khe núi Phi Vũ, nhưng Diệp Thiên đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Có một số thứ bỏ lỡ rồi, mất đi rồi thì có thể sẽ mất cả đời.
Diệp Thiên rời đi, các võ giả trên núi cũng lục tục giải tán sau cơn kinh ngạc.
Cuối cùng, trận quyết đấu của cao thủ lần này đã hạ màn với chiến thắng của Diệp Thiên.
Chưa tới một ngày sau, kết quả của cuộc chiến giữa ba người trên đỉnh núi Phi Vũ bắt đầu lan truyền khắp Hoa Hạ, trong thời gian ngắn, giới võ thuật chấn động.
“Tiêu Ngọc Hoàng chết rồi sao? Watanabe Heizou cũng bị Diệp Lăng Thiên giết chết à? Sao có thể như thế được?”
Vô số người đều không tin được kết quả này, Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou là cao thủ cấp truyền thuyết, là cơn ác mộng của nhiều cao thủ võ thuật, thế mà lại cùng chết trận ở núi Phi Vũ?
ở thủ đô, trong một căn nhà to lớn khang trang, một ông lão mặc áo truyền thống với gương mặt đầy khí phách khẽ gõ ngón tay lên bàn gỗ, có vẻ kinh ngạc.
“Vân Long, trước kia bố chưa từng nghe nói tới Diệp Lăng Thiên, nhưng mấy tháng trước cậu ta đột nhiên xuất hiện, thậm chí cả Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou cũng thua dưới tay cậu ta.
Nếu con chiến đấu với cậu ta thì có bao nhiêu phần thắng?”.
Ông ta nhìn sang người bên cạnh, đó là một người đàn ông trung niên dáng vẻ nho nhã, khoảng hơn bốn mươi tuổi, trông giống như nhà văn có quy củ.
Nhưng người này lại là “Bắc – Long” được tôn xưng là cao thủ hàng đầu, uy danh chấn động giới võ thuật Hoa Hạ.
Diệp Vân Long của nhà họ Diệp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...