Cao Thủ Tu Chân


Trong không khí vang lên tiếng động lớn, cột đá xung quanh hai người nổ tung, vô sô’ đá vụn bắn ra tứ phía.
Một quyền của hai người đối chọi với nhau, Tiêu Ngọc Hoàng ở giữa không trung run rẩy cả người, sau đó cơ thể bay ngược ra sau.

Mặc dù Diệp Thiên không nhúc nhích nhưng cột đá dưới chân lại mơ hồ có vết nứt, rõ ràng cũng chịu một lực cực mạnh.
BỊ Diệp Thiên đánh lùi với một quyền, Tiêu Ngọc Hoàng vô cùng kinh ngạc, sau đó trong mắt lập tức dâng tràn ý chí chiến đấu, tỏ ra hứng thú.
Ông ta có thể cảm giác được mỗi một tế bào trên cơ thể, mỗi một tấc da thịt đều sôi sục vì gặp được đối thủ mạnh, đây chính là cuộc chiến mà ông ta mong muốn.
Khóe miệng Diệp Thiên nhếch lên một đường cong, chỉ dựa vào một quyền vừa rồi, cậu đã có thể khẳng định Tiêu Ngọc Hoàng chính là đối thủ mà cậu vẫn luôn chờ đợi.
“Soạt!”.
Tiêu Ngọc Hoàng xoay người đáp xuống cột đá, sau đó hai tay liên tục chuyển động, tạo thành hai đường thật dài giữa màn mưa.

Vô số hạt mưa ngưng tụ trên người ông ta, hóa thành vô số thanh kiếm bằng nước.

Mỗi một thanh kiếm bằng nước chỉ dài ba tấc nhưng lại vô cùng cứng rắn, đều do Tiêu Ngọc Hoàng rót nội lực ngưng tụ nên.

ông ta chỉ tay tới, vô số thanh kiếm phóng đi, phá vỡ màn mưa.
“Vù VÙI”.
Kiếm bằng nước phóng đến dày đặc, gần như chặn kín toàn bộ không gian trước mặt Diệp Thiên.

Diệp Thiên nhìn chăm chú những thanh kiếm nước bay đến, chỉ đánh ra một quyền rất bình thường.
Dấu ấn hình nắm tay nổi lên trong màn mưa, mỗi một quyền Diệp Thiên vung ra đều có một loạt kiếm nước bị đánh tan.

Cậu đánh ra sáu quyền, vô số kiếm nước giống như châu chấu đầy trời bị cậu phá tan hết.
Cậu không dùng chút nội lực nào, chỉ dùng sức mạnh xác thịt chống đỡ.

Màn kiếm nước đã vỡ tan, mà nắm đấm của cậu lại không hề có vết thương nào.
Cậu không chỉ có Phệ Thiên Huyền Khí mạnh mẽ, mà trải qua những cuộc chiến sinh tử máu và lửa hết lần này đến lần khác, rèn luyện trăm nghìn lần, vô số lần bị thương rồi bình phục lặp đi lặp lại,
cơ thể cậu đã trở nên kiên cố mạnh mẽ hơn, nói là gân cốt bằng đồng sắt cũng không có gì quá.
Ánh mắt Tiêu Ngọc Hoàng trở nên nghiêm nghị, hiển nhiên không ngờ Diệp Thiên lại dùng cơ thể chắn kiếm, xác thịt mạnh đến mức này.
Một lát sau, đôi mắt ông ta lộ ra vẻ hứng thú, cười lớn.
“Ha ha, Diệp Lăng Thiên, quả nhiên cậu có thiên phú hơn người, không chỉ tu vi nội lực mạnh mẽ, mà ngay cả xác thịt cũng đã đạt đến trình độ như vậy, đúng là khiến tôi bất ngờ!”.
Trong mắt Tiêu Ngọc Hoàng ngập tràn ý chí chiến đấu, ông ta khẽ chuyển động hai tay, ngưng tụ nội lực giữa lòng bàn tay.

Màn mưa trước mặt ông ta hơi vặn vẹo, sau đó xoay tròn nhanh chóng, dần dần hóa thành một vòng xoáy to

mấy trượng.
Vô số hạt nước bị vòng xoáy này hút lấy, ngưng tụ vào một chỗ.

Hạt mưa càng nhiều, vòng xoáy càng to ra, cuối cùng có kích thước hơn mười trượng, chắn ngang trước mặt Tiêu Ngọc Hoàng.

Những võ giả đứng xem chiến xung quanh nhìn mà khiếp sợ.
“Dùng nội lực dẫn dắt sức mạnh đất trời, cảnh giới tu vi của Tiêu Ngọc Hoàng đã tiến gần tới trình độ của ‘đạo’!”.
Dược Không Nhàn nhỏ giọng lẩm bẩm, vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ.
“Diệp Lăng Thiên, đỡ tiếp một quyền của tôi đi!”.
Tiêu Ngọc Hoàng quát lớn, vòng xoáy trước mặt đột nhiên nổ ra, hóa thành con rồng nước to lớn, lượn quanh cánh tay ông ta.
Thấy vậy, Dược Không Nhàn trở nên chăm chú, kinh ngạc hô lên: “Là chiêu đó, xem ra Tiêu Ngọc Hoàng bắt đầu sử dụng bản lĩnh thật sự rồi!”.
“Bố, “chiêu đó” mà bố nói là gì vậy ạ?”.
Dược Du ở bên cạnh tò mò hỏi.
Dược Không Nhàn nhìn chằm chằm phía trước, cảm giác được sức mạnh càng lúc càng lớn đang dao động trên cánh tay Tiêu Ngọc Hoàng, ông ta không khỏi tán thán.
“Tiêu Ngọc Hoàng từng tự sáng tạo ra ba tuyệt kĩ, đi khắp Hoa Hạ không ai địch lại, được gọi là tam tuyệt quyền -chưởng – thoái.


Bây giờ ông ta đang sử dụng “Lưu Vân Chưởng” – một trong ba tuyệt kỹ của ông ta!”.
“Lưu Vân Chưởng ở nơi có nước sẽ mang uy lực lớn nhất.

Lúc Tiêu Ngọc Hoàng thành danh từng dùng một chưởng cắt đứt dòng chảy của một con sông rộng ba mét.

Bây giờ mưa lớn như vậy cũng là lúc chưởng của ông ta có sức mạnh ghê gớm nhất”.
“Ông ta dùng nội lực đè nén, hội tụ lượng lớn hạt mưa trên cánh tay phải của mình, càng nén mạnh thì đợi đến khi ông ta thu hồi nội lực, những hạt mưa này sẽ có phản lực càng mạnh, ông ta chỉ cần dùng nội lực dẫn dắt, đến lúc đó những hạt mưa này sẽ phóng ra theo đường thẳng kèm theo sức mạnh của chưởng, uy lực vô biên, có thể xuyên thủng cả tấm thép dày nửa mét”.
“Chiến đấu ở hoàn cảnh này với Tiêu Ngọc Hoàng mà nói đúng là có ưu thế lớn, Diệp Lăng Thiên nguy rồi!”.
Nghe Dược Không Nhàn giảng giải, Dược Du nuốt nước bọt, mặt lộ vẻ lo lắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui