Con đường nghệ sĩ của cô sắp bước vào giai đoạn chính, sau này phải hoạt động nhiều trong giới giải trí, khoảng cách, sự khác biệt giữa Diệp Thiên và cô sẽ càng ngày càng lớn, cô biết nếu ép Diệp Thiên vào trong cuộc sống của cô,
cũng sẽ chỉ khiến Diệp Thiên cảm thấy không vui và không thích ứng được, còn làm trò cười cho người khác.
Chi bằng mượn rượu nói lời tạm biệt, con người vẫn vậy, nhưng tình cảm đã không còn như vậy nữa.
‘Được!”.
Trên khuôn mặt Diệp Thiên nở nụ cười, cậu gật đầu, cũng nâng ly lên uống cạn.
Ly rượu này đại diện cho lời từ biệt chính thức của hai người.
Hai ly rượu uống xong, Cố Giai Lệ cảm thấy hơi lâng lâng, cô vẫn như ngày xưa, ôm lấy cánh tay Diệp Thiên.
“Anh Diệp Thiên, ngày kia em sẽ rời khỏi Lư Thành, hôm nay và ngày mai, em đều vẫn sẽ gọi anh là anh Diệp Thiên!”.
“Ngày mai anh cùng bọn em đến núi Phi Vũ được không? Lần trước ở “Thiên Thượng Nhân Gian”, chúng ta đều chia tay trong buồn bã, lần này, coi như đi chơi cùng em lần cuối, được không anh?”.
“Núi Phi Vũ?”, Diệp Thiên nhíu mày, nếu là nơi khác thì ngày mai có lẽ cậu chưa chắc đã có thể đi cùng Cố Giai Lệ, nhưng là núi Phi Vũ thì cho dù Cố Giai Lệ không bảo cậu, cậu cũng buộc phải đến.
Nghĩ đến đây, cậu gật đầu.
“Được, ngày mai anh sẽ đi với em!”.
Màn đêm buông xuống, 9 rưỡi tối, núi Phi Vũ tĩnh mịch, nhưng dưới chân núi lại sáng rực ánh đèn đuốc, một nhóm người đàn ông đô con mặc áo đen đứng xung quanh chân núi, cách 5 mét lại có một người, bao vây hết chân núi, lối đi vào đều bị đóng hết.
Trên đỉnh núi Phi Vũ, vì cấu tạo các đỉnh núi đặc thù, dẫn đến vùng trung tâm nhất xuất hiện một khe núi sâu không thấy đáy, chiều rộng cũng phải đến cả trăm trượng.
Giữa khe núi có những cột trụ bằng đá tự nhiên chĩa thẳng lên trời, mỗi một cột cách nhau hơn 10 trượng, giữa những cột đá ấy là vực sâu hun hút, nếu gặp phải thời tiết sương mù, cảnh sắc mờ ảo đó càng thêm tráng lệ, khiến mọi người không khỏi sửng sốt.
Trước đây chính quyền Lư Thành vốn muốn cải tạo những trụ đá ở giữa khe núi này làm điếm du lịch, nhưng nghĩ đến công trình quá lớn, lại quá nguy hiểm, cuối cùng chỉ hoàn thành được một phần ba, chỉ nối các cột đá với nhau bằng những đường dây xích dài.
Tại một trong những lối vào của núi Phi Vũ, một bóng người vượt qua hàng
rào ngăn cách, nhanh chóng bay lên, chưa đầy vài phút đã leo lên đến đỉnh cao hàng trăm mét, người vừa lên đến đỉnh núi này chính là Đậu Vạn Quy, gia chủ nhà họ Đậu.
Đậu Vạn Quy đặt chân xuống bên cạnh vực núi, trên một chiếc cột đá ở trung tâm nhất giữa các cột trụ, một bóng người đứng giữa biển mây, thoắt ấn thoắt hiện.
“Tiêu Ngọc Hoàng, tôi đã truyền thông tin đi khắp nơi rồi, giới võ thuật Hoa Hạ hôm nay đều đã biết trận dấu ngày mai giữa ông và Diệp Lăng Thiên!”.
Tiêu Ngọc Hoàng đứng trên cột đá, từ từ mở mắt nói: “Cảm ơn!”.
Đậu Vạn Quy nheo hai mắt lại, đột nhiên mũi chân nhún lên mặt đất, nhảy vào trong không trung.
Mũi chân của ông ta chạm lên trên dây xích, cơ thể nhẹ bang, chỉ vài cú nhảy đã vượt qua hơn mười trượng, nhảy qua bốn cột đá liền, đến trước mặt Tiêu Ngọc Hoàng.
“Tiêu Ngọc Hoàng, tôi rất muốn biết, lúc này rốt cuộc ông đang ở cảnh giới nào, lẽ nào ông đã bước ra, đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết đó rồi sao?”.
Đậu Vạn Quy biểu cảm lạnh đi, tuy Tiêu Ngọc Hoàng đang ngồi khoanh chân, nhưng ông ta lại có thể cảm nhận được như có một sức mạnh cuồng bạo như mãnh thú đang kìm nén trong cơ thể của Tiêu Ngọc Hoàng, một khi bộc phát, sẽ kinh thiên động địa, đủ đế hủy hoại tất cả.
“Cảnh giới đó thì tôi vẫn chưa đạt đến!”.
Tiêu Ngọc Hoàng khẽ lắc đầu, và giơ một ngón tay ra.
Tại đây có hình ảnh
.