“Là tôi! Đậu Vạn Quy, 18 năm không gặp, ông đã già rồi!”.
Trong lời nói của ông ta mang vẻ cảm khái, tuổi tác của Đậu Vạn Quy cũng chỉ kém ông ta vài tuổi, năm nay cũng chỉ hơn 60 mà thôi.
So với tuổi tác của một chí tôn võ thuật 150 tuổi thì ông ta đang ở độ tuổi trai tráng, thế mà lại ở trong bộ dạng già
nua của một ông lão, tất cả đều là vì trận đấu 18 năm trước.
Khi Đậu Vạn Quy đạt tới cấp chí tôn võ thuật, chính là lúc chuẩn bị vươn lên đỉnh cao, khí chất người người, chỉ tiếc là gặp phải Ngọc Hoàng Đại Đế, một trận đấu hủy hoại hết niềm tin, lúc này cũng không có bất kỳ tiến bộ nào nữa.
“Tiêu Ngọc Hoàng, năm xưa ông phá vỡ tuyệt kỹ của tôi, hủy hoại tâm đạo của tôi, hôm nay tôi sẽ dốc hết sức cũng phải đòi lại món nợ máu này!”.
Mái tóc bạc trắng của Đậu Vạn Quy rung lắc rũ rượi, khuôn mặt đầy nếp nhăn đã bị sự phẫn nộ bao trùm, chỉ thấy một chân ông ta giậm mạnh, đột nhiên phát ra một tiếng nổ lớn.
“Rầm!”.
Gạch dưới chân ông ta đều bị nứt
toác, vô số mảnh đá nhỏ bay lên không trung, bọn Đậu Hồng ở gần ông ta cũng đều bị luồng nội lực mạnh mẽ này làm cho lùi mạnh về phía sau.
Tuy mấy năm nay Đậu Vạn Quy không có chút tiến bộ nào, nhưng dù sao cũng là một vị chí tôn võ thuật, là cấp bậc cao nhất trong giới võ thuật.
Đậu Vạn Quy dùng một tay hội tụ nội lực, một chưởng đánh ra, phía trước cơ thể ông ta xuất hiện một hình bàn tay màu xám rất to, cuốn theo vô số phiến đá văng về phía Tiêu Ngọc Hoàng.
“Vẫn là chiêu cũ này, Đậu Vạn Quy, 18 năm trôi mà ông càng sống càng lạc hậu vậy sao!”.
Tiêu Ngọc Hoàng chắp tay đứng hiên ngang, không né tránh, cũng không lùi về sau nửa bước, ngược lại ông ta lắc đầu thở dài, bộ dạng vô cùng coi thường.
Thấy phản ứng như vậy của Tiêu Ngọc Hoàng, trong lòng Đậu Vạn Quy càng phẫn nộ hơn, ông ta vận đủ 12 phần công lực, hình bàn tay to hết cỡ ập xuống đỉnh đầu Tiêu Ngọc Hoàng.
“Vù!”
Khoảnh khắc hình bàn tay ập xuống, Trần Sư Hành đứng bên cạnh Tiêu Ngọc Hoàng đột nhiên lao đến, hai chân ông ta giậm đất bay lên, chĩa cú đấm vào thẳng hình bàn tay màu xám kia.
“Rầm!”.
Trên hình bàn tay hộ ra một hình nắm đấm, tiếng nổ phát ra, sức mạnh cuồng bạo phát ra xung quanh, gió to nổi lên.
“Ào!”.
Luồng gió tấn công bốn phía, ngoài
Tiêu Ngọc Hoàng ra, tất cả mọi người ở đó đều cảm thấy tức ngực khó thở, còn Trần Sư Hành cũng hừ lên một tiếng, đạp ba bước liên tiếp xuống đất.
Tuy ông ta bị đánh lùi, nhưng hình bàn tay màu xám mang đầy nội lực kia cũng từ đó mà tiêu tan, trở thành vô hình!
Đậu Vạn Quy sững sờ tại chỗ, người đờ ra.
Cho dù tu vi của ông ta không tiến bộ, nhưng dù sao cũng là một vị chí tôn võ thuật, Trần Sư Hành rõ ràng chỉ ở cấp tông tượng, sao có thế đỡ được cú đó của ông ta chứ?
Trần Sư Hành nhếch miệng cười, cũng không nói gì, lại đứng về phía sau Tiêu Ngọc Hoàng.
Tuy ông ta bị Diệp Thiên đánh trọng
thương, nhưng trong 7 ngày, Tiêu Ngọc Hoàng không chỉ khiến ông ta khôi phục vết thương, còn nhân cơ hội này Tiêu Ngọc Hoàng truyền cho ông ta ba phần công lực, khiến tu vi tăng cao, đã bước vào cấp chí tôn bán bộ, thậm chí có xu hướng bước vào hẳn cấp chí tôn võ thuật.
Tất cả người nhà họ Đậu, bao gồm cả Đậu Vạn Quy đều chìm trong im lặng!
Mười tám năm trước, Đậu Vạn Quy còn có tư cách để giao đấu với Tiêu Ngọc Hoàng, và ngày hôm nay, không cần Tiêu Ngọc Hoàng ra tay, chỉ cử một đệ tử ra cũng có thể ngăn được ông ta, vậy thì tu vi của Tiêu Ngọc Hoàng đã đạt đến cảnh giới nào chứ?
Tất cả mọi người đều hít ngược một hơi, không dám nghĩ tiếp!
vẻ phẫn nộ trên khuôn mặt của Đậu Vạn Quy dần dần tan biến, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài.
“Có lẽ Hoa Hạ ngày này chỉ có Diệp Vân Long, Mộ Dung Vô Địch, Gia Cát Trường Hận mới có thế giao đấu với ông!”.
Câu này nói ra chứng tỏ ông ta đã hoàn toàn bái phục, không còn chút ý định tranh giành cao thấp với Tiêu Ngọc Hoàng nữa.
Tại đây có hình ảnh
.