Diệp Thiên không cho là vậy, nếu Bành Lượng biết Vương Hiên uy phong trong mắt cậu ta hôm qua bị người ta đá một phát đã gục, co người vào một góc như một con chó chết thì chắc cậu ta sẽ không nghĩ như vậy nữa.
Không khí bên trong trung tâm huấn luyện vô cùng náo nhiệt, đột nhiên những tiếng hô hào từ bên ngoài vọng vào, và đám học sinh đứng bên ngoài cửa trung tâm huấn luyện như thể được nói trước, ai nấy đều lùi về phía sau một chút, để nhường ra một lối đi.
Hai bóng người đi song song với nhau, đến dãy trên cùng, lập tức trở thành tiêu điểm của toàn hội trường.
“Woa!”, Bành Lượng thốt lên một tiếng, vỗ mạnh vào người Diệp Thiên một cái.
“Diệp Thiên, mau nhìn đi, kia là hai hoa khôi khác của trường chúng ta đấy!”.
Mặc kệ vẻ không hứng thú trên mặt Diệp Thiên, cậu ta xúc động nói: “Bạn nữ nhỏ nhắn ở bên trái là Lí Tinh Tinh, còn bạn nữ cao dong dỏng ở bên cạnh chính là Tiếu Văn Nguyệt! Đúng là không ngờ bọn họ cũng đến đây, lần này đến đây đúng là không sai, một trung tâm huấn luyện của câu lạc bộ Tán Thủ, mà có mặt tận ba hoa khôi của trường!”.
Diệp Thiên sờ lên mũi, dửng dưng nói: “Ồ, tôi có quen họ”.
Bành Lượng nghe thấy liền quay đầu sang nói với vẻ nghi hoặc: “Cậu quen họ á?”.
Diệp Thiên quen biết với Cố Giai Lệ đã khiến cậu ta vô cùng ngạc nhiên rồi, nhưng nghe cách nói của Diệp Thiên, thì cậu quen cả Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh, cậu ta cảm thấy khó mà tin được.
Diệp Thiên chỉ là một học sinh đến từ nông thôn, quen với Cố Giai Lệ là vì xuất thân của Cố Giai Lệ cũng gần như Diệp Thiên nên cậu ta hiểu được, nhưng Lí Tinh Tinh và Tiếu Văn Nguyệt lại xuất thuân từ gia đình giàu có, Diệp Thiên sao có thể quen bọn họ được? Cậu ta cho rằng Diệp Thiên đang nói dối.
“Ừ, hôm qua còn ngồi uống cà phê trong cùng một quán mà!”.
Diệp Thiên lại không hề có chút tỉnh ngộ nào về việc bị người ta ‘vạch trần’, cậu dửng dưng nói.
Bành Lượng không nói gì nữa, nhưng rõ ràng vẫn không tin.
Phía đội Karate của trường Nhất Trung ở Thành Môn lại tương đối trầm, trong đó có một bạn nam trông có vẻ như dẫn đầu đội, lướt nhìn bọn Âu Hạo Thần một cái, khóe miệng nhếch lên nụ cười khẩy coi thường.
Âu Hạo Thần nhận micro từ tay của một bạn nữ, rồi nhìn về phía mọi người.
“Xin chào các bạn và các em học sinh khóa dưới, hôm nay đội Karate của trường Nhất Trung ở Thành Môn đến đây, giao lưu học hỏi với câu lạc bộ Tán Thủ của trường Tam Trung Lư Thành chúng ta, nhằm mục đích thúc đẩy văn hóa đấu võ, cảm ơn mọi người đã đến đây cổ vũ!”.
“Sau đây, hai bên chúng tôi sẽ tiến hành ba hiệp giao lưu cọ sát một đối một, hoàn toàn trên tinh thần dùng võ thuật để giao lưu, mong mọi người hãy cổ vũ cho câu lạc bộ Tán Thủ của chúng ta, và cũng vỗ tay cho các thành viên trong đội Karate của trường Nhất Trung Thành Môn!”.
Âu Hạo Thần nói xong màn phát biểu, toàn bộ đều vỗ tay rầm rầm, nhất là các bạn nữ lại càng dùng sức vỗ thật to, chỉ sợ vỗ tay nhỏ thì Âu Hạo Thần sẽ không thể chú ý đến bản thân họ.
Âu Hạo Thần trả lại micro, bắt đầu làm động tác khởi động, đội viên Karate phía đối diện chỉ là đi lại vài bước, hình như không hề coi trọng.
“Giao lưu cọ sát? Lại có cả quy trình này à?”.
Diệp Thiên nhìn vào trong sàn đấu, cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Đương nhiên rồi, hai đội giao lưu đấu võ, cọ sát thực chiến chẳng phải là thú vị nhất sao?”.
Bành Lượng giải thích.
Diệp Thiên lắc đầu nói: “Nếu có cái khâu này thật thì đúng là quá thể vô vị!”.
“Vô vị? Vì sao?”.
Bành Lượng cảm thấy khó hiểu.
Diệp Thiên chỉ vào bọn Âu Hạo Thần, rồi lại chỉ về phía đội Karate.
“Thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn, nếu thực sự ra tay cọ sát, đội Tán Thủ của Tam Trung chỉ có thua!”.
Giọng nói của cậu tuy không to nhưng xung quanh có không ít người đều nghe rõ mồn một lời cậu nói.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...