Cao Thủ Tu Chân
Chương 3319
Biến cố đột ngột xảy ra khiến đám Ôn Thắng Nam không biết làm sao, đồng loạt nhìn về phía Diệp Thiên.
“Có người phá vỡ sự cân bằng linh lực trong cung điện này!”.
Hai mắt Diệp Thiên khẽ nheo lại, giữa mi mày hiện lên sự lạnh lùng: “Người có thể sử dụng thủ đoạn thế này chắc chắn là ông ta!”.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, đám Ôn Thắng Nam đều phản ứng lại.
“Ông ta” mà Diệp Thiên nói tới chắc chắn là Thiên Luân, kẻ thù không đội trời chung của Diệp Thiên.
“Thần Tử, tình hình này xem ra cây Thánh Linh sắp chết khô rồi, rốt cuộc chúng ta nên làm thế nào đây?”.
Ôn Thắng Nam sốt ruột.
Vốn dĩ cây Thánh Linh sắp về tay, nhưng bây giờ lại vì sự cân bằng linh lực trong cung điện bị phá hoại, dẫn đến cây Thánh Linh mất đi linh lực duy trì mà trở nên khô héo, vậy chẳng phải đến cuối cùng lại trắng tay hay sao?
Không có cây Thánh Linh thì không có quả Hồn Anh, vậy làm sao chữa khỏi bệnh cho Phong Hậu?
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn lên người Diệp Thiên.
Đến lúc quan trọng, bọn họ cũng chỉ có thể gửi gắm tia hi vọng cuối cùng lên người Diệp Thiên.
Diệp Thiên chống cằm, suy nghĩ trong thời gian ngắn, sau đó lập tức ngẩng đầu lên.
“Đến nước này chỉ đành thử xem sao”.
“Mọi người lùi ra hết đi!”.
Mọi người không hiểu ra sao, nhưng vẫn lùi xuống theo lời Diệp Thiên.
Khoảnh khắc bọn họ lùi ra sau, Diệp Thiên lại tiến lên, đứng trước rễ cây của cây Thánh Linh.
Sau đó, cậu đưa hai tay ra, tay trái đỡ lấy cành cây của cây Thánh Linh, tay phải tóm lấy nơi cứng chắc nhất của rễ cây Thánh Linh.
“Ầm ầm!”.
Chấn động to lớn bắt đầu xuất hiện từ dưới chân diệp thiên.
Cây thánh linh có rễ cây cắm vào đất lấy linh lực làm gốc, ngay cả kim đan thần phẩm cũng không thể lay động kia lại bị diệp thiên nhổ lên khỏi mặt đất từng chút một.
Xưa có Lỗ Trí Thâm nhổ ngược cây dương liễu, nay có diệp thiên tay không lay động cây Thánh Linh!
“Ầm ầm!”.
Mặt đất rung chuyển, cả tòa cung điện lơ lửng đều lung lay sắp đổ.
Cây Thánh Linh là cây thần được linh lực thuần túy và nguyên khí đất trời nuôi dưỡng.
Rễ của nó kết hợp với linh lực, sau đó đâm sâu vào lòng đất, trọng lượng của nó không nhẹ hơn một ngọn núi là bao.
Bên cạnh đó, cây Thánh Linh dùng linh lực làm thân cây, muốn lay động gốc rễ của nó từ bên ngoài, dù là một đòn dốc hết sức của một vị kim đan thần phẩm cũng không thể làm được.
Tu sĩ nguyên anh bình thường muốn gây ra tổn thương thực chất cho cây Thánh Linh là cực kỳ khó, trừ khi ngăn cách hoàn toàn nguồn linh lực và nguyên khí mà nó hấp thu thì mới có thể khiến cho cây Thánh Linh dần dần khô héo.
Lúc này, trước cây Thánh Linh cao một trăm mét, bóng dáng Diệp Thiên vô cùng bé nhỏ, có cảm giác như kiến càng rung cây.
Nhưng một con “kiến càng” như cậu lại dựa vào sức mình, cứ vậy nhổ cây Thánh Linh ra khỏi mặt đất.
Một tấc, một thước, một trượng…
Trước cái nhìn chăm chú của đám người Ôn Thắng Nam, cây cổ thụ chọc trời bị Diệp Thiên nhổ bật gốc, khiêng trên vai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...