Chương 3228
Diệp Thiên lại không quan tâm Ôn Thắng Nam nghĩ gì, chỉ lên tiếng hỏi một câu tương tự lần nữa: “Các cô là người của Hiên Viên Điện sao?”.
Lúc này, Ôn Thắng Nam cũng hoàn hồn lại.
Cô ta không biết Diệp Thiên hỏi vậy là có mục đích gì, nhưng vẫn ngạo nghễ trả lời: “Không sai, chúng tôi chính là đệ tử của Hiên Viên Điện, cậu có chuyện gì không?”.
Nhìn bộ dạng cô ta dường như lấy làm vinh quang bởi thân phận đệ tử của Hiên Viên Điện, điều này khiến Diệp Thiên âm thầm tán thưởng.
Cậu liếc nhìn hai chị em nhà họ Nhiễm và những người khác, lập tức gật đầu: “Nếu các người đã là người của Hiên Viên Điện thì đơn giản rồi, đi theo tôi!”.
Cậu không hỏi tiếp có phải là Hiên Viên Điện do Hoàng Đế Hiên Viên sáng lập hay không.
Trên khắp sao Ly, có mấy ai dám tự xưng là đệ tử của Hiên Viên Điện?
Kết hợp với “ngũ đại thượng tông”, “dư nghiệt nghìn năm” mà Thiên Lôi Tử vừa nhắc tới, cậu có thể dễ dàng đoán được đám người Ôn Thắng Nam là truyền nhân đệ tử của Hoàng Đế.
“Đi theo cậu?”.
Ôn Thắng Nam nghe vậy hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt lại lạnh đi.
“Ý của cậu là cậu cũng muốn lấy đầu của chúng tôi đến ngũ đại thượng tông đổi lấy tài nguyên?”.
Đám người Lữ trưởng lão cũng thấp thỏm, trước có Huyết Ma, sau có Thiên Lôi Tử, bây giờ lại đến Diệp Thiên không rõ thực lực thân phận, đúng là trước sói sau hổ!
Dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ, Diệp Thiên lại lắc đầu: “Ngũ đại thượng tông gì đó tôi chưa từng nghe qua, tôi nói các người theo tôi là muốn các người dẫn đường cho tôi đến Hiên Viên Điện”.
“Dẫn cậu đến Hiên Viên Điện?”, vẻ mặt Ôn Thắng Nam trở nên nghiêm nghị, trong lòng sinh ra cảnh giác.
“Rốt cuộc cậu là ai? Muốn đến Hiên Viên Điện của chúng tôi có mục đích gì?”.
Từ một nghìn năm trước, Hoàng Đế Hiên Viên thống lĩnh Hiên Viên Điện chiến đấu với năm môn phái tu tiên lớn ở dải Ngân Hà với thần điện Thái Dương đứng đầu và bại trận, Hiên Viên Điện đã trở thành cấm kỵ của sao Ly, không có đại năng tu tiên nào trên sao Ly muốn thiết lập quan hệ với Hiên Viên Điện.
Diệp Thiên vẫn là người đầu tiên muốn đến Hiên Viên Điện mà cô ta từng gặp.
Diệp Thiên thấy Ôn Thắng Nam cảnh giác như vậy, đang định trả lời thì Thiên Lôi Tử ở phía sau đột nhiên lên tiếng.
“Tôi không biết các hạ là ai, nhưng các hạ muốn đến Hiên Viên Điện, tôi vẫn khuyên các hạ một câu, đừng tự tìm đường chết!’.
“Ngũ đại thượng tông đã tuyên bố, những ai có liên quan đến Hiên Viên Điện đều giết không tha!”.
Nghe Thiên Lôi Tử nói vậy, Diệp Thiên như bừng tỉnh, sau đó chậm rãi quay người lại.
Ông không nói tôi cùng quên mất, vẫn còn con chó già chỉ biết ý lớn hiếp bé như ông ở đây ! Diệp Thiên nói vậy, mọi người của Hiên Viên Điện đều tư ra kinh hãi, còn bản thân Thiên Lôi Tử thì sa sầm mặt.
Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, hai mắt khế nheo lại : Cậu vừa nói gì ? Có dám nói lại lần nữa không ?
Trước kia, Thiên Lôi Tử gọi Diệp Thiên là các hạ bởi vì đòn tấn công vừa rồi của ông ta bị phá, không nắm bắt được năng lực thật sự của Diệp Thiên, nên cũng khách sáo mấy phần.
Bây giờ Diệp Thiên lại gọi ông ta là “chó già”, đây là sự miệt thị rõ mồn một.
Ông ta là một nhân vật tiên thiên đỉnh cao, có thể tung hoành khắp sao Ly, sao có thể nhịn được mối nhục này?
Diệp Thiên không hay biết ông ta nghĩ gì, chỉ bình thản nói: “Tôi nói ông là con chó, có vấn đề gì không?”.
“Muốn chết!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...