Chương 3170
Hắc Thủy Huyền Xà phát ra tiếng gầm nặng nề, lưỡi rắn phun nhà,một làn khói đen phả ra,hóa thành một luồng giá lạnh thấu xương đối chọi với kiếm khi “Am am!”.
Tiếng vang chấn động đất trời,mây màu trên bầu trời tận ra dưới sóng xung kích năng lượng hai màu đen trắng.Một số kiến trúc cao tầngởdưới mặt đất bị sóng xung kích lan tới,nổ tung thành mảnh vụn
Hắc Thủy Huyền Xà chấn động, cơ thể khổng lồ lùi về sau mười mấy trượng.
Võ hoàng Nhan Đồng cũng lảo đảo lùi về sau, bàn chân ma sát với không khí tạo thành vệt khói trắng dài mấy chục mét trên bầu trời.
Hai bên giao đấu, Nhan Đồng lại rơi vào thế yếu.
Nhìn thấy cảnh này, Âu Nhã Nhược không khỏi kinh ngạc: “Sức chiến đấu của Hắc Thủy Huyền Xà mạnh quá!”.
Lý Kiếm Phong cũng nặng nề gật đầu: “Thể xác của ma thú vốn mạnh hơn con người, trong cùng một đẳng cấp sức mạnh, dù là tấn công hay là phòng ngự, ma thú đều hơn con người một bậc!”.
“Nhan Đồng đại nhân muốn đánh bại Hắc Thủy Huyền Xà e rằng không đơn giản như vậy”.
Nhan Đồng bị rơi xuống thế yếu nhưng không cảm thấy bất ngờ, ánh mắt ông ta kiên cường, không hề lay chuyển.
Kiếm trong tay lại vung lên lần nữa, nâng quá đỉnh đầu, sau đó chém mạnh xuống.
“Hỗn Nguyên Trảm!”.
Kiếm này chém ra, trên bầu trời lập tức xuất hiện một vết nứt màu đen dài trăm mét, giống như bầu trời bị chia làm đôi.
Kiếm khí mạnh mẽ làm bùng lên cơn lốc, kèm theo một luồng sức mạnh không gian, lao thẳng về phía trước.
“Xì xì!”.
Hắc Thủy Huyền Xà đối diện với nhát kiếm chém đôi bầu trời nay lại không hề sợ hãi.
Đuôi rắn vung lên, thân rắn bò trườn tới phía trước.
Sau đó, nó ngẩng cao đầu, con mắt hẹp dài đột nhiên tỏa ánh sáng xanh lục, phóng một lưỡi dao khí màu xanh lục nhỏ bé ra.
Lưỡi dao khí đó chỉ to bằng bàn tay con người, nhưng lúc nó phóng ra, đất trời như ngưng đọng.
Dường như hình ảnh cả bầu trời dừng chuyển động, ngay cả kiếm khí mà Nhan Đồng chém ra cũng bị đóng băng một giây giữa không trung.
Nhưng chỉ một giây ngắn ngủi đó, lưỡi dao khí màu xanh lục đã xuyên qua kiếm khí, sau đó chui vào linh lực hộ thân của Nhan Đồng mà không hề gặp trở ngại gì, nhẹ nhàng lướt qua cánh tay phải của ông ta.
“Xoẹt!”.
Máu bắn tung tóe, sau đó mọi người kinh hãi nhìn thấy màu xám trắng dần dần lan ra từ vết thương nơi cánh tay của Nhan Đồng, da thịt xung quanh đó đều biến thành đá.
Chỉ trong một nhịp hô hấp, cả cánh tay phải của Nhan Đồng đều bị hóa đá, hơn nữa còn có xu hướng tiếp tục lan rộng.
Nhan Đồng thấy vậy, hầu như không hề do dự vung tay trái lên, thanh kiếm trắng lia theo một đường vòng cung, chém đứt lìa cánh tay phải chuyên dùng kiếm và dựa vào đó mà thành danh của mình.
Ông ta biết nếu mình không làm như vậy, cuối cùng mình sẽ biến thành một tảng đá, không thể cứu vãn.
“Nhan Đồng đại nhân!”.
Chứng kiến cảnh ấy, các cao thủ loài người đều kinh ngạc kêu lên.
Đám người Âu Nhã Nhược ở bên dưới tỏ ra khiếp sợ, không tin nổi.
Chỉ mới giao đấu với nhau vài chiêu, võ hoàng Nhan Đồng một thời lại miễn cưỡng tự chém đứt một tay mình.
Cùng một đẳng cấp sức mạnh, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy?
Nhan Đồng đã ý thức được tình hình trận chiến không ổn.
Ông ta kiên trì đứng dậy, sau đó cất tiếng gào thét bằng linh lực, vang vọng khắp thành Thiên Nam.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...