Cao Thủ Tu Chân
Chương 2613
Ban đầu Diệp Thiên thể hiện sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, họ vốn có ý định để Diệp Thiên trở thành con rể của Tam Nhất Môn, trong tương lai cũng sẽ tiếp thêm nguồn siêu sức mạnh cho Tam Nhất Môn.
Chính vì vậy, họ mới đồng ý mời đám người Cao Hách đến Tam Nhất Môn, mặt đối mặt thương lượng với Diệp Thiên.
Lần này, cuộc đối đầu giữa đám người Cao Hách và Diệp Thiên kết thúc bằng việc Diệp Thiên hoàn toàn trấn áp họ.
Tuy rằng họ cảm thấy việc đắc tội với Thần Ý Môn không được thỏa đáng cho lắm, nhưng có được cậu rể ưu tú như Diệp Thiên cũng xem như xứng đáng.
Nhưng bây giờ, câu nói “không liên quan gì đến nhau nữa” của Diệp Thiên đã kéo họ từ giấc mơ trở về hiện thực.
Té ra Diệp Thiên đến Tam Nhất Môn rồi lại hẹn với Thần Ý Môn lại chỉ là trò mèo, hoàn toàn chỉ là để thực hiện một lời hứa không rõ ràng với Yến Khinh Vũ?
“Tên khốn, lại dám coi chuyện cả đời của công chúa Tam Nhất Môn là trò đùa ư?”
Nghĩ đến đây, Yến Băng Lăng không giấu được lửa giận trong mắt, bà ta đứng dậy muốn lao ra ngăn Diệp Thiên lại.
Bà ta biết rằng với thực lực của mình thì khó lòng ngăn được Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên đã quá xem thường Tam Nhất Môn, cho dù bà có dốc hết sức cũng nhất định phải bắt cậu trả giá.
Chính vào lúc bà ta bay lên, Yến Khinh Vũ đột nhiên cũng bay lên không trung và chặn lại trước mặt bà.
“Mẹ, mẹ không cần đuổi theo nữa!”
Yến Khinh Vũ là người trong cuộc nhưng biểu cảm lại vô cùng thoải mái, thậm chí một nụ cười còn nở trên khuôn mặt cô ta.
“Con người anh ta chính là như vậy, lúc nào cũng miệng nói một đằng làm một nẻo, anh ta cố tình nói như vậy đây”.
Yến Băng Lăng sau khi nói xong liền quay đầu nhìn chằm chằm hướng Diệp Thiên rời đi, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng.
Trước cổng núi Tam Nhất Môn, Diệp Thiên chậm rãi đi ra khỏi cổng núi dưới ánh mắt của bốn đệ tử gác cổng, sau lưng cậu đang có một bóng người nhỏ nhắn bám theo.
“Cô gia!”
Người đi theo là tì nữ thân cận của Yến Khinh Vũ tên là Tiểu Hề, hôm nay đứng ngoài phòng hội nghị, cô gái đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng đám người Cao Hách của Thần Ý Môn rời đi trong sự hổ thẹn, cô ta biết rằng lần này, Diệp Thiên đã thẳng cuộc.
Cô ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên bằng đôi mắt to thông minh, càng ngày càng cảm thấy tò mò.
Người phàm trần lần đầu tiên bước vào Huyền Môn này thực sự đã tạo ra chuyện thần kỳ như vậy.
Trước tiên là tùy tiện đi lại ở Tam Nhất Môn, rồi lại áp đảo đám đông đệ tử kiệt xuất của Thần Ý Môn, ép họ phải lếch thếch rời đi.
Diệp Thiên mang đầy sự huyền thoại.
“Không cần phải gọi tôi như vậy!”
Diệp Thiên không quay đầu lại nhìn, tiếp tục đi về phía trước: Kể từ sau hôm nay, tôi và tiểu thư nhà cô đã hết nợ nền với nhau, không còn liên quan gì đến nhau nữa!”
Tiểu Hề nghe vậy liền dừng lại tại chỗ, nhất thời ngây ra, không biết Diệp Thiên nói vậy là có ý gì.
Đúng lúc này, một bóng người uyến chuyển theo gió bay tới, đáp xuống trước mặt Diệp Thiên.
“Anh rời đi vội vàng như vậy, cũng không đợi tôi tiễn anh à?”
Yến Khinh Vũ mặc váy suông phấp phới bay trong gió, nhìn Diệp Thiên cười ngọt ngào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...