Chương 2505
Chỉ trong vài ngày, trình độ tu luyện của Thi Tú Vân đã lên một cấp độ mới, chỉ còn cách cảnh giới huyền thoại một bước nữa, không hổ danh là Thánh nữ của gia tộc họ Thi.
Nhưng bà không biết rằng khi bà đang tu luyện, phía xa xa xa có một tia sáng chói lọi phóng tới với tốc độ cực nhanh, cuối cùng rơi xuống sườn núi, hóa thành hai bóng người.
“Đây, cô đang tu luyện ở đây này!”
Bàn tay của Thi Nhiễm Doanh bị Diệp Thiên nắm chặt, cô không thể thoát ra, vì vậy cô chỉ có thể bất lực gục đầu xuống, bĩu môi nhìn về phía đỉnh núi.
Trueớc khi Diệp Thiên tới đây, tinh thân lực của cậu đã bao trùm khu vực này.
trên đình núi này có một luông hơi thờ rất quen thuộc, cậu biết Thi Nhiễm Doanh không nói dối mình.
Cậu buông Thi Nhiểm Deanh ra, nhưng thay vì bay lên núi ngay lập tức, cậu lại điơng dưới chân núi, do dự hôi lâu vẫn không nhúc nhích, cả người như bị đông cng.
“Anh làm sao vậy?”
“Tại sao không đi lên?”
Thi Nhiễm Doanh rất ngạc nhiên vì hai mẹ con đã xa cách nhiều ngày như vậy, nay có cơ hội gặp lại, lẽ ra anh phải sốt ruột lắm, nhưng Diệp Thiên dường như đã biến thành một tác phẩm điêu khắc, bất động.
Diệp Thiên không đáp lại, ánh mắt quét qua ngọn núi phủ đầy tuyết, cậu đột nhiên gập chân lại, nặng nề quỳ trên mặt đất.
Thi Nhiễm Doanh bị hành động của Diệp Thiên làm cho giật mình, cô định hỏi, nhưng Diệp Thiên đã bắt đầu leo lên ngọn núi tuyết.
Thay vì bước về phía trước, cậu lại tiếp đất bằng đầu gối và chậm rãi di chuyển, để lại dấu ấn sâu đậm trên nền tuyết mỗi khi cậu nhấc chân lên.
Dưới cái nhìn kinh ngạc của Thi Nhiễm Doanh, Diệp Thiên lê đầu gối của mình như thế, mặc cho quần tây bị cọ xát làm hư hỏng, cậu vẫn chậm rãi từng bước một leo lên núi.
Không hiểu sao nhìn cảnh này, Thi Nhiễm Doanh thực sự muốn khóc, nước mắt lưng tròng, cô chỉ đi theo sau Diệp Thiên như một cái máy.
Trong suốt hai tiếng đồng hồ, Diệp Thiên ở trên đường núi, đi lên bằng đầu gối, khi trời tối dần, cuối cùng cậu cũng lên đến đỉnh núi, một chiếc bóng với y phục màu xanh quen thuộc và ấm áp đã xuất hiện trong tầm mắt.
Bên cạnh vách núi cao vạn thước, bóng dáng người mặc y phục màu xanh ngồi xếp bằng yên tĩnh, trên vai có hàng ngàn sợi lụa màu xanh rũ xuống, trông thật tao nhã và cao quý, không phải là Thi Tú Vân thì còn ai vào đây nữa?
Thi Nhiễm Doanh đi theo Diệp Thiên, tu luyện của cô gái còn chưa đạt đến trình độ như của Diệp Thiên, vậy nên khi lên đến đỉnh núi, Thi Tú Vân đã nhận ra hơi thở của cô.
Bà quay lưng về phía hai người họ cười nhẹ: “Có phải Tiểu Doanh đến đó không?”
“Cô nhóc này, có phải lại nghịch ngợm chạy ra ngoài gây chuyện rồi phải không?”
Diệp Thiên dùng đầu gối bò trên đất, Thi Tú Vân đương nhiên có thể nhận ra được âm thanh và biết được có hai người đi lên núi, nhưng tinh thần lực của Diệp Thiên đã đạt tới cảnh giới dung nguyên, nếu như không phân biệt bằng mắt, căn bản không thể nắm bắt được hơi thở của cậu.
Vậy nên Thi Tú Vân không biết người đi cùng Thi Nhiễm Doanh lên đây là Diệp Thiên.
“Lần này cháu đến còn mang theo bạn nữa sao?”
Thi Tú Vân chỉ tò mò Thi Nhiễm Doanh, trước giờ Thi Nhiễm Doanh chỉ đến và đi một mình, hôm nay lại mang người đến.
Bà đang định hỏi lần nữa thì một giọng nói mà bà chỉ nghe thấy trong giấc mơ chợt vang lên phía sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...