Chương 2466
Cậu phát hiện, cho dù bản thân vận chuyển “Phệ Thiên cửu Chuyển” ra sao, thì trong cơ thể cũng không hề xuất hiện khí xoáy nào.
Tu vi của cậu, giống như mười năm trước, đã phế rồi?
“Sao có thể như thế được?”
Diệp Thiên ngồi trên giường, vẻ mặt lại lần nữa thay đổi, cậu trước nay chưa từng do dự như vậy.
Mười năm trước, bởi vì chỉ thị của cảnh giới thông thiên nên nhà họ Diệp mới coi Diệp Thiên như tội đồ và trục xuất cậu ra khỏi gia tộc, Diệp Vân Long còn độc ác đến mức rút võ mạch của cậu, phế bỏ tu vi.
Diệp Thiên đã mất tám năm để đi khắp những nơi nguy hiểm, trải qua vô số sinh tử, cuối cùng cậu cũng cảm ngộ được đại đạo, dùng cơ thể không có võ mạch của mình để tạo ra “Phệ Thiên Cửu Chuyển”, để được một lần nữa đặt chân vào giới võ thuật.
Có thể nói “Phệ Thiên cửu Chuyển” chính là bảo vật tối cao do Diệp Thiên tạo ra bằng tất cả sức lực của mình, trên thế giới này, có lẽ chỉ có mỗi “Phệ Thiên Huyền Khí” là công pháp duy nhất cậu có thể tu luyện, cũng không hề có công pháp nào khác có thể giúp cậu có thể luyện ra chân lực từ chân nguyên được.
Diệp Thiên vốn cho rằng toàn bộ Phệ Thiên Huyền Khí trong cơ thể bị tiêu tán là do tổn hại nghiêm trọng trong dòng chảy hỗn loạn của không gian, chỉ cần thi triển lại “Phệ Thiên cửu Chuyển” thì một ngày nào đó tu vi sẽ trở lại, nhưng giờ đây cậu đang cảm thấy vô cùng dao động.
Cậu vừa mới thi triển vô số thông thiên, thậm chí còn sử dụng “Phệ Thiên Cửu Chuyển” đến cực hạn, bên trong cơ thể sản sinh ra Phệ Thiên Huyền Khí, nhưng huyền khí này lại không ở trong tứ chi hay kinh mạch của cậu nữa, mà nhanh chóng tan ra khắp cơ thể Diệp Thiên.
Cũng có thể nói cơ thể của Diệp Thiên chính là nơi chứa đựng Phệ Thiên Huyền Khí, nhưng hiện tại cơ thể của cậu vẫn là một chỗ chứa có lỗ hở, cho dù có tu luyện bao nhiêu thì cũng không thể giữ được Phệ Thiên Huyền Khí quá mười nhịp thở, tất cả sẽ hóa thành hư vô.
Kết quả này làm cho Diệp Thiên không sao chấp nhận được, cậu không hiểu thân thể của mình đang gặp vấn đề gì, tại sao lại không thể lưu giữ được Phệ Thiên Huyền Khí.
Một khi mất đi Phệ Thiên Huyền Khí thì cũng như mất đi rất nhiều sức mạnh siêu nhiên, chẳng hạn như “Lãm Thiên Kích”, “Tam Tuyệt Quyền” và các chiêu thức mạnh mẽ khác, hơn nữa cũng không thể triệu hồi được “Phệ Thiên Long Diệm” để xua đuổi tà ma.
Nếu không có những chiêu thức này thì cũng giống như việc mất đi một cánh tay vậy, sức chiến đấu của Diệp Thiên cũng sẽ giảm đi đáng kế.
“Tại sao?”
Ánh mắt Diệp Thiên đanh lại, tâm trạng có hơi chùng xuống, cậu lại thi triển “Phệ Thiên cửu Chuyển” đến cực hạn một lần nữa.
Nhưng kết quả vẫn y như cũ, điều khiến cho Diệp Thiên cảm thấy vô cùng chán nản.
Nguồn gốc toàn bộ sức mạnh của Diệp Thiên đều là từ Phệ Thiên Huyền Khí, nếu không có sự gia trì của Phệ Thiên Huyền Khí thì cơ thể và sức mạnh tinh thần của cậu cũng không thể nào đạt tới trình độ hiện tại, còn bây giờ, cơ thể của Diệp Thiên đã đạt đến Phệ Thiên Thần Thế, sức mạnh tinh thần cũng đã
đạt tới cảnh giới dung nguyên, thế nhưng Phệ Thiên Huyền Khí lại bỏ cậu mà đi, Diệp Thiên thực sự không cách nào có thế bình tĩnh được.
Từ xưa đến nay, quả thật có rất nhiều vĩ nhân trở thành huyền thoại nhờ vào sức mạnh tinh thần và cơ thể, nhưng cảnh giới mà những người này đạt tới đều có hạn, đó là bởi vì tu vi luyện khí của bọn họ không thể theo kịp cảnh giới, cho nên sẽ không thể tiến triển thêm nữa.
Còn Diệp Thiên lúc đầu cũng không hề cảm thấy lo lắng, nghĩ rằng bản thân có thể đi cả ba, nhưng hiện tại đã có một con đường bị chặn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...