Chương 2192
Mà ở chính giữa sảnh lớn, đối diện với cửa lớn phía cuối, là một chiếc ghế gỗ đàn hương chạm trổ hình rồng uy nghi, một thanh niên gương mặt anh tuấn ngồi đó, bên cạnh có bảy tám “công chúa” vẻ ngoài tuyệt sắc vây quanh giống hoa đua chen lá.
Xung quanh, có rất nhiều thương nhân giàu có giá trị bản thân hơn cả tỷ, mấy tỷ, nhưng cậu ta lại hoàn toàn không màng đến, chỉ lo trêu đùa với mấy “công chúa”, thỉnh thoảng lại uống nước trái cây do bọn họ mớm bằng miệng, tựa như đế vương quý tộc hưởng lạc.
Mọi người xung quanh lại hoàn toàn không có ý kiến gì về chuyện này, giống như đã quen như lẽ thường.
Thanh niên kia chính là Long Đạo Huyền, cậu ta hưởng thụ phục vụ mềm mại từ những mỹ nhân bên cạnh, nhưng suy nghĩ vẫn nhanh nhạy như cũ, đang suy nghĩ tính toán bước tiếp theo.
Qua nửa tiếng sau, chính là thời khắc quyết đấu chính thức của cậu ta và nhà Mộ Dung, hai tiếng trước, cậu ta đã nhận được tin tức Mộ Dung Vô Địch đã xuất sơn.
“Quả nhiên Mộ Dung Vô Địch đã rời núi rồi, có ông ta ở đây, nhà Mộ Dung lại có thêm một chiêu bài!”
Ánh mắt Long Đạo Huyền sáng rực lạ thường, đột nhiên nhìn ra phía sau.
Bác Lâm mặc đồ vải trắng xám đang chắp tay đứng đó, hai bàn tay che kín dưới góc áo, hai mắt khép hờ, tựa như đang nghỉ ngơi, nhưng Long Đạo Huyền đã ngửi thấy hơi thở mạnh mẽ sắp nở rộ.
Cậu ta biết, bác Lâm đã chuẩn bị cho trận chiến một cách chu toàn, tinh khí thần đều đạt đến cực điểm.
“Có bác Lâm ở đây, tôi cũng có thể bình chân như vại rồi!”
Cậu ta nhếch miệng cười, ánh mắt lạnh lẽo sáng rõ: “Mộ Dung Vô Địch, ông trấn giữ Trung Hải này mấy chục năm, cũng đủ rồi!”
“Bây giờ, là lúc nên đổi vị trí rồi!”
Ngay lúc này, bên ngoài sảnh lớn dinh thự Thủy Tinh chợt ồn ào náo động, từng tiếng kinh hô vang lên.
Long Đạo Huyền giương mắt, cậu ta biết, người nhà Mộ Dung đã đến rồi! Mà lúc này, bác Lâm im lặng không một tiếng động cũng đột nhiên mở mắt, tinh mang mạnh mẽ.
Cửa lớn dinh thự được vài bồi bàn đẩy ra, bọn họ cúi đầu, đứng thẳng hai bên, ngay cả nhìn cũng không dám, những nhà hào môn quyền quý bên trong sảnh lớn đều quay đầu lại, chỉ nhìn thấy ở ngoài cửa lớn, một ông lão cao lớn mặc trang phục Hoa Hạ, dẫn đầu đi vào.
Vừa nhìn thấy người này, đã có vài người lập tức kinh ngạc bật ra tiếng.
“Lão gia tử nhà Mộ Dung, là ông ấy, ông ấy xuống núi thật rồi!”
Trong những người đang ngồi, có hơn phân nửa là nhà giàu có trở lên, đều đã gia nhập “Thiên Cơ Minh” của Long Đạo Huyền, hình thành thế đối lập với nhà Mộ Dung, nhưng lúc này, cho dù là phe cánh nhà Mộ Dung, hay phe cánh Thiên Cơ Minh, thì những nhà giàu có này đều biến sắc.
Bởi vì người vừa hiện thân này, chính là nhân vật truyền kỳ của Trung Hải, trụ cột to lớn của nhà Mộ Dung, Mộ Dung Vô Địch! Mộ Dung Vô Địch bước vào, phía sau ông ta, là Mộ Dung Đạc, Mộ Dung Thu Đệ cùng những nhân vật cốt cán nhà Mộ Dung, đều đi theo.
Long Đạo Huyền nằm trong ôn hương nhuyễn ngọc, nhìn thấy Mộ Dung Vô Địch đi đến cũng nghiêm mặc đứng dậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.
Cậu ra phát hiện, bản thân đã xem thường Mộ Dung Vô Địch rồi, vị võ giả truyền kỳ nổi danh Hoa Hạ mấy chục năm, nắm giữ Trung Hải hai mươi năm này, cho dù là khí chất hay sức ảnh hưởng, cậu ta lúc này vĩnh viễn không thể sánh bằng.
“Tấm gương sáng” thì người cũng như tên! Ánh mắt cậu ta lướt nhìn Mộ Dung Vô Địch, sau đó lại nhìn những người nhà Mộ Dung còn lại sau lưng Mộ Dung Vô Địch, cuối cùng, ánh mắt lại dừng lại trên người cậu thanh niên mặc áo thun trắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...