Chương 2170
Hắn vốn không thèm quan tâm đến Diệp Thiên, một “nhân vật nhỏ bé” như Diệp Thiên còn không có tư cách khiến hắn quay đầu lại nhìn.
Nhưng Diệp Thiên lại dám chế giễu Mộ Dung Đoạn, trong lời nói cậu cũng rất coi thường cậu ta, vì Lý Nguyên Khải là con chó trung thành số một của Mộ Dung Đoạn ở Trung Hải, cho nên đương nhiên hắn sẽ không để yên.
Đặc biệt là khi thấy Diệp Thiên có quan hệ tốt với Tề Văn Long, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, hắn sẽ nhân việc này làm lớn chuyện.
Bất cứ chuyện gì có thể làm cho Tề Văn Long khốn khổ, hắn đều sẽ làm.
Hơn nữa là vì muốn ra mặt cho Mộ Dung Đoạn, chuyện này sẽ làm cho mối quan hệ giữa hắn và Mộ Dung Đoạn trở nên tốt hơn, cũng như cố định được mối quan hệ hợp tác giữa nhà họ Lý và gia tộc Mộ Dung.
Giờ phút này, Trung Hải đang gió giục mây vần, Thiên Cơ Minh và gia tộc Mộ Dung nhất định sẽ có một thắng một thua, cho nên hắn cần phải chọn đúng phe.
Đối mặt với ánh mắt của Lý Nguyên Khải, Diệp Thiên không chút động đậy, cậu vẫn bình tĩnh uống trà, coi như không nghe thấy gì.
Ánh mắt Tề Văn Long đanh lại, trầm giọng nói: “Lý Nguyên Khải, cậu muốn làm gì?”
“Gây chuyện à?”
“Hừ!”
Lý Nguyên Khải căn bản còn không thèm nhìn Tề Văn Long, chỉ nhin chầm chầm vào Diệp Thiên.
“Cậu nhóc, chẳng phải viừa rôi nói rất ngông sao?” “Nói cái gì mà cậu Thiếu dám hay không?”
“Sao nào, bây giờ không dám trả lời à?”
“Nếu có ngon thì mau đứng ra đây!”
Sau khi Lý Nguyên Khải mở miệng, một số người đi cùng hắn cũng bắt đầu chỉ trích Diệp Thiên.
“Đúng vậy, cậu nhóc, vừa rồi không phải ngông cuồng lắm sao?”
“Bây giờ thấy nhiều người như vậy, sợ rồi à?”
“Dám vô lễ với cậu Đoạn, tôi thấy cậu chán sống rồi đó!”
“Hừ, không biết trời cao đất dày là gì, muốn phét gì là phét à?”
“Nếu như đắc tội với cậu Đoạn thì cậu sẽ không sống được ở cái đất Trung Hải này đâu!”
“Tên kiêu ngạo kia, sao không gào mồm nữa đi?”
Một đám người “vây công” Diệp Thiên, hai cô gái đi cùng với Lý Nguyên Khải cũng đưa mắt nhìn về phía cậu, tỏ ra vô cùng khinh thường.
Lúc trước Diệp Thiên gọi Mộ Dung Đoạn bằng tên, bọn họ còn cho rằng Diệp Thiên có năng lực kinh người hoặc thân phận đáng sợ nào đó, nhưng bây giờ đối mặt với lời chất vấn của Lý Nguyên Khải, Diệp Thiên lại không hề lên tiếng, xem ra quả là miệng hùm gan sứa.
Mồm miệng trông có vẻ mạnh lắm, khi gặp vấn đề thì lảng tránh, đây chính là kiểu mà bọn họ khinh thường nhất.
Đặc biệt khi nhìn thấy Đàm Băng Băng và Diệp Thiên ngồi gần như vậy, lại càng không xứng với Đàm Băng Băng, đường đường là hoa khôi Hoa Thanh, sao lại có thể ngồi chung bàn với một tên mồm mép như vậy cơ chứ, đã vậy còn tỏ ra vô cùng thân thiết?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...