Chương 2007
Bọn họ đều không thể tưởng tượng, vì sao một vãn bối sinh sau, thành tựu chưa tới hai năm lại sở hữu thực lực sánh ngang, thậm chí là vượt qua cả bọn họ?
Long Định Thiên hơi đăm chiêu, âm thầm thở dài không ngừng, ông ta những tưởng mình đã đánh giá cao Diệp Thiên, nhưng không ngờ đánh giá của ông ta vẫn còn thấp lắm.
“Hừ, có mạnh hơn nữa thì đã sao? Cậu chỉ có một mình, còn bọn tôi là bốn hoàng cấp của Thiên Phủ!”.
Bốn vị cao thủ của Thiên Phủ tung hoành đất trời hơn trăm năm, chưa bao giờ chịu thiệt, nay lại bị một hậu bối đánh tơi bời như vậy.
Bốn người đều phẫn nộ, cảm xúc căm phẫn bất cam càng dâng cao.
“Đạp Thiên Lôi Đình Trảm!”.
Luân Hồi Trí Giả vừa mới bị Diệp Thiên phá giải đòn tấn công nhiều lần, đã cực kì căm phẫn.
õng ta bước sang ngang một bước, ánh chớp của Thiên Lôi Phù trong tay lập lòe, ngưng tụ thành một binh khí hình kiếm có kết cấu từ những tia sét.
Luân Hồi Trí Giả dùng pháp lực vô thượng điều khiển thanh kiếm sấm sét, đột ngột chém xuống.
“Soạt!”.
Kiếm sấm sét chém ngang trời, giống như Ngân Hà trút nghiêng xuống.
Thứ nào va chạm với nó, dù là không khí, mây màu, đá tảng, giọt nước hay cây cỏ đều bị sức mạnh dữ dội ấy nghiền thành bột vụn.
Nhát kiếm này là nhát kiếm mà ông ta nuôi dưỡng Thiên Lôi Phù tám mươi năm, dùng pháp lực và nguyên khí đất trời, cộng thêm sức mạnh sấm sét của Thiên Lôi Phù chém ra.
Cho dù là kiếm thủ vô thượng Cận Vô Trần còn ở đây, e rằng cũng sẽ thẹn không có chỗ trốn, tự nhận không bằng.
Sức mạnh sấm sét hủy diệt mọi thứ, vô cùng điên cuồng.
Vào lúc nhát kiếm ấy vung lên, cả ba người Inoue Ryuei, Oda Yuki, Long Quỷ Thượng Sư đều không hẹn mà cùng lùi ra sau, sợ bị cuốn vào trong nhát kiếm sấm sét điên cuồng đó.
“Trò vặt vãnh!”.
Diệp Thiên hoàn toàn không để ông ta vào mắt, Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm từ trên đỉnh đầu rơi xuống, đã được cậu nắm trong tay.
“Bá Đồ Thập Tam Kiếm, kiếm thứ nhất, Vô Nguyệt!”.
Bá Đồ Thập Tam Kiếm, môn võ học dường như không đến từ Địa Cầu mà Diệp Thiên tình cờ nhặt được, bây giờ cậu lại sử dụng nó một lần nữa.
Lần trước cậu chiến đấu với Cận Vô Trần ở Cảng Đảo cũng từng dùng đến môn võ này.
Nhưng lần này cậu đã thăng lên cảnh giới phá nguyên, uy lực khi sử dụng hoàn toàn khác khi xưa.
Ánh kiếm chín màu lấp lánh, ngay cả ánh chớp đầy trời cũng không thể áp chế.
Ánh kiếm kéo dài hơn trăm mét, vô cùng cô đọng, giống như Ngân Hà trút xuống từ chín tầng trời.
Dường như đất trời cũng không chịu đựng nổi nhát kiếm này, không gian vỡ vụn, màn mưa và mây mù đầy trời đều bị một kiếm của Diệp Thiên chia cắt.
“Soạt!”.
Cuối cùng ánh kiếm chín màu va chạm với kiếm sấm sét.
Kiếm sấm sét vô cùng cô đọng vỡ vụn ngay lập tức, những đốm sáng màu tím xanh lan tràn khắp bều trời.
Dư lực của kiếm thế vẫn chưa dứt, xuyên qua ánh chớp bay thẳng lên trời.
Luân Hồi Trí Giả vô cùng kinh hãi, ánh sáng kiếm lướt ngang qua, chém thẳng vào chân nguyên bảo vệ trên người ông ta.
“Phụt!”.
Luân Hồi Trí Giả lập tức phun ra một ngụm máu tươi, ánh sáng của Thiên Lôi Phù trong tay nhạt nhòa.
Chân nguyên bảo vệ bị dư lực một kiếm của Diệp Thiên chém vỡ, áo đạo sĩ rách nát.
Một cánh tay đã bị chém đứt giữa không trung, máu tươi bắn tung tóe khắp trời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...