Chương 1913
Diệp Thiên không đuổi theo, một chỉ của cậu chỉ để cho Hắc Thần Vu Chủ một bài học.
Từ nay về sau, ông ta sẽ sợ cậu như sợ thần.
“Vù!”.
Không gian hơi dao động, Diệp Thiên bước một bước đã xuất hiện ở trên du thuyền có đám người Ngụy Phó.
Cậu nhìn quanh mọi người, sau đó mới nhìn sang Kỷ Nhược Tuyết, nở nụ cười ấm áp.
“Lần này tôi thắng được cũng là nhờ giọng nói của cô đã giúp tôi tỉnh lại”.
Kỷ Nhược Tuyết rung động, không kìm nén được cảm xúc trong lòng thêm nữa, bước nhanh về phía trước, bổ nhào vào lòng Diệp Thiên.
Lần này Diệp Thiên không từ chối, trở tay ôm lấy cô ây.
Nhậm Uyển Doanh đứng ớ đầu thuyền, nhìn cảnh tượng ấm áp này, không hề thấy ghen tị chút nào, ngược lại vô cùng cảm khái.
“Đây chính là truyền kì thuộc về anh ấy sao?”.
Tại nhà họ Ngụy ở cảng Đảo, Diệp Thiên ngồi trong trang viên, ngửa đầu nhìn bầu trời trên cao.
Lúc trước trong bữa tiệc nhà họ Ngụy, cậu hầu như chỉ là một nhân vật không nổi bật, bị người khác coi thường, bây giờ lại là nhân vật chính của cả nhà họ Ngụy.
Bất kể là Ngụy Chuy, Ngụy Hải hay Ngụy Duệ đều nhìn người thanh niên an tĩnh ngồi trên ghế như nhìn một vị thần, ánh mắt đầy sự sùng bái và kính nể.
Trận chiến long trời lở đất ở vịnh Thanh La quả thật đã làm mới nhân sinh quan và thế giới quan của bọn họ.
ở nhà họ Ngụy, ông cụ Ngụy Phó vốn là một võ giả, ông ta cũng từng kể với bọn họ nhiều lần, võ giả mạnh chân chính ầm ầm sóng dậy, mạnh mẽ hùng dũng như thế nào, nhưng bọn họ vẫn
luôn cho rằng đó là một thứ vô cùng huyền ảo, vẫn không tin cho lắm.
Cho đến hôm nay, Diệp Thiên và Cận Vô Trần chiến đấu một trận đáng sợ, bọn họ mới tận mắt thấy được thế nào là năng lực của võ giả.
Đó thật sự là năng lực dời núi lấp biển.
“Anh Thiên, anh che giấu cũng… sâu quá nhỉ!”.
Ngụy Tử Phó ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên, trên mặt tràn đầy cảm khái.
Trước kia cậu ta gọi Diệp Thiên là “anh Thiên”, đó là một loại xưng hô quen thuộc của bạn bè anh em, bây giờ cậu ta gọi tiếng “anh Thiên” này lại cảm thấy nặng hơn cả nghìn vàng, thoáng kèm theo sự kính nể.
Diệp Thiên vỗ vai Ngụy Tử Phó, lộ ra nụ cười áy náy.
“Tôi đến Cảng Đảo là để sống yên tĩnh một thời gian, không định để chuyện trước kia của tôi dính líu vào, cho nên mới che giấu, xin lỗi nhé!”.
Nhìn nụ cười an nhàn ấm áp của Diệp Thiên, Ngụy Tử Phó không thể không nghi ngờ, rốt cuộc đây có phải là người đàn ông vừa mới hô mưa gọi gió trên biển, nắm giữ chúng sinh trong tay hay không.
“Diệp… Đế Vương!”.
Ngụy Chuy ở bên ngoài bỗng tiến vào vườn hoa: “Gia chủ nhà họ Cận Cận Lãnh Hàn đã giải tán thương hội Cận Môn vào nửa tiếng trước, biệt thự nhà họ Cận cũng trống không, có vẻ đã dọn đi cá rồi .
Diệp Thiên khẽ gật đầu, Ngụy Phó ở bên cạnh lại cảm khái lên tiếng.
“Hai trăm năm nhà họ Cận ở cảng Đảo, thời đại của bọn họ đã hoàn toàn qua đi rồi!”.
Ông tổ nhà họ Cận đã chết, Diệp Thiên còn thuận tay giết chết một người bảo hộ cảnh giới siêu phàm của nhà họ Cận.
Bây giờ, nhà họ Cận chỉ còn lại một cao thủ là Cận Lãnh Hàn.
Thực lực như vậy đã hoàn toàn mất đi tư cách gây hấn với Diệp Thiên, nếu còn không đi thì kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể là nhà họ Cận bị hủy diệt hoàn toàn, con cháu đời sau cũng sẽ bị chôn vùi toàn bộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...