Chương 1912
Cận Vô Trần là trụ cột thật sự của nhà họ Cận.
Dù nhà họ Cận mất đi ai, nhưng chỉ cần ông ta vẫn còn, Vương Chi Cận Gia nhìn xuống cảng Đảo, đánh đâu thắng đó, ngay cả mười gia tộc lớn cộng lại cũng chỉ là hữu danh vô thực.
Nhưng hôm nay, người trụ cột của nhà họ Cận đã bước vào lĩnh vực hoàng cấp lại bị chém đứt đầu, ngã xuống dưới tay Diệp Thiên, ngay cả thần hồn cũng bị hút sạch sẽ.
Tín ngưỡng bao nhiêu năm nay của ông ta ầm ầm đổ sụp, ông ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
“ông trời không phù hộ nhà họ Cận ta!”.
Trong mắt ông ta đầy vẻ bi thương, ngồi dưới đất xuất thần một lúc lâu.
Cho dù có không cam lòng thế nào, ông ta cũng hiểu rõ, nhà họ Cận đại thế đã mất, khí số đã tận, nhà họ Cận vinh quang hai trăm năm hoàn toàn rút lui khỏi vũ đài lịch sử từ đây.
“Hôm nay trở đi, cảng Đảo không còn nhà họ Cận nữa!”.
Diệp Thiên hờ hững lên tiếng, giọng nói ngưng tụ thành sợi, truyền thẳng vào tai của Cận Lãnh Hàn.
Cận Lãnh Hàn không dám chậm trễ, mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh, dẫn theo người nhà họ Cận chạy thục mạng.
Trên bầu trời, Diệp Thiên để trần nửa thân trên, vết thương trên vai đã ngừng chảy máu, khép miệng từ lâu, chí để lại vết sẹo trắng mờ nhạt.
Cậu hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Hắc Thần Vu Chủ ở phía xa.
“Ông là Hắc Thần Vu Chủ của Thái Bang à?”
Diệp Thiên lạnh nhạt hỏi.
Cậu vừa mới hút thần hồn của Cận Vô Trần, một số mảnh vỡ kí ức rời rạc lướt qua, nhờ đó mà cậu biết được thân phận của người này.
“Ha, không ngờ “Đế Vương Bất Bại” danh chấn thiên hạ cũng biết tôi, đúng là vinh hạnh của tôi!”.
Trước đó, Hắc Thần Vu Chủ chỉ xem Diệp Thiên là một đối thủ cùng đẳng cấp với ông ta.
Mặc dù có hơi kiêng kị, nhưng vẫn không đến mức khiến ông ta tươi cười chào đón.
Nhưng qua trận chiến này, Diệp Thiên dùng một chỉ quét ngang trời, tiêu diệt Cận Vô Trần đã bước vào hoàng cấp, triệt để khiến ông ta khiếp sợ.
ông ta vừa kiêng dè vừa sợ Diệp Thiên.
“Đương nhiên tôi biết ông.
Hơn một trăm năm trước, ông vọng tưởng muốn chiếm cứ bảo địa cảng Đảo, kìm chế khí vận của Hoa Hạ để bản thân ông tu luyện, nhưng lại bị Cận Vô Trần cản trở”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, chốc lát sau, trong đôi mắt lại tỏa ra ánh sáng vàng.
“ông hãy bỏ suy nghĩ đó đi, tuy cảng Đảo không còn Cận Vô Trần và nhà họ Cận, nhưng vẫn còn Diệp Lăng Thiên tôi!”.
“Còn để tôi phát hiện ông xuất hiện ở Cảng Đảo lần nữa, tôi sẽ giết chết Ông! .
Diệp Thiên dứt lời, phóng ra một chỉ từ xa.
Hắc Thần Vu Chủ chấn động, sợ đến mức hồn bay phách tán, quanh người tràn ra sương đen, hóa thành vô số tấm khiên bằng khí đen che chắn trước mặt ông ta.
Nhưng chỉ phong của Diệp Thiên mạnh đến mức nào, ba mươi sáu tấm khiên khí lần lượt bị phá tan, sau cùng đánh vào ngực ông ta.
“Phụt!”.
Hắc Thần Vu Chủ phun ra máu, hóa thành một làn khói đen, chật vật chạy trốn về phía xa, chỉ còn tiếng kêu gào thảm thiết theo gió truyền tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...