Chương 1832
Cậu hơi cúi người trước bốn cô gái, đang định đưa menu bia rượu sang thì một cô gái trong số họ bỗng đứng lên, tươi cười với cậu.
“Cho một thùng bia Budweiser, một đĩa hạt dưa, một đĩa đậu phông và một đĩa trái cây!”.
Diệp Thiên nghe giọng thì khẽ nheo mắt lại, trong lòng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Mặc dù cô gái đeo kính gọng đen rất to, màu tóc cũng khác với khi nãy, nhưng cậu vẫn nhận ra cô ta ngay.
Hoa khôi trường Đại học Tử Kinh Hoa, Nhậm Uyến Doanh?
Vị hoa khôi nổi tiếng nhất trường Đại học Tử Kinh Hoa, người ứng cử hàng đầu cho vị trí quán quân của cuộc thi Hoa hậu Cảng Đảo, bây giờ lại đang đứng trước mặt Diệp Thiên, tươi cười nhìn cậu.
Mặc dù cô ta đã trang điếm che đi phần lớn gương mặt, nhưng lớp ngụy trang của cô ta ở trước mặt Diệp Thiên chỉ là vật trang trí mà thôi.
Diệp Thiên hơi kinh ngạc.
Ba tiếng đồng hồ trước, cậu vừa chia tay với Ngụy Tử Phó, Nhậm Uyển Doanh.
Theo lý mà nói, Ngụy Tử Phó dẫn cô ta và Uông Lạc Đan ăn cơm xong sẽ đi hát karaoke, nhảy disco gì đó mới đúng, sao cô ta lại xuất hiện ở đây?
Dường như nhận ra điều nghi hoặc của Diệp Thiên, Nhậm Uyển Doanh mỉm cười giải thích.
“Chiều hôm nay nhờ có anh và cậu Phó ra mặt giải vây giúp tôi.
Phía cậu Phó tôi đã cảm ơn rồi, đáng lý tôi cũng nên cảm ơn anh cho đàng hoàng, nhưng hôm nay anh đi nhanh quá”.
“Thế nên, tôi và cậu Phó đã nghe ngóng nơi làm việc của anh, đặc biệt đến đây ủng hộ anh, để anh kiếm một ít tiền, xem như là chút tấm lòng!”.
Nhậm Uyển Doanh khẽ vuốt tóc, bước lên thêm một bước, đứng trước mặt Diệp Thiên, đột nhiên chìa tay ra.
“Mặc dù cậu Phó đã nói tên anh cho tôi, nhưng chúng ta vẫn chưa chính thức làm quen.
Bây giờ chúng ta làm quen lại nhé!”.
Mắt cô ta đẹp long lanh, khẽ cong khóe miệng nói: “Xin chào, tôi là Nhậm Uyển Doanh!”.
Ba cô gái đi cùng Nhậm Uyển Doanh đều ngạc nhiên, không thể tin nổi.
ở trường, Nhậm Uyến Doanh có không biết bao nhiêu người theo đuổi, cộng lại đủ để lập nên một hội nhóm.
Xưa nay chỉ có người khác chạy đến làm quen với cô ta, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Nhậm Uyển Doanh chủ động làm quen với người đàn ông khác, lại còn đưa tay ra trước?
Nhậm Uyển Doanh đã đưa bàn tay ngọc ngà ra, đó là bàn tay mà vô số đàn ông nằm mơ cũng muốn chạm vào một lần, nhưng Diệp Thiên lại không nhúc nhích.
Cậu không bắt tay, chỉ cười lịch sự.
“Cô Nhậm chờ cho một chút, bia và đồ nhắm sẽ được mang lên ngay!”.
Cậu nói xong thì quay người đi thẳng, để lại Nhậm Uyển Doanh ngơ ngẩn và ba cô gái sinh viên trẻ tuổi không hiểu ra sao.
Bọn họ không ngờ Nhậm Uyển Doanh hiếm khi chủ động muốn bắt tay lại đổi lấy kết cục như vậy.
Bọn họ làm sao biết được, sở dĩ Diệp Thiên làm như vậy là vì không muốn có bất cứ liên hệ hay dính dáng gì đến Nhậm Uyển Doanh.
Cậu đến Cảng Đảo là để sống cuộc sống bình thường, quen biết Ngụy Tử Phó là điều ngoài dự liệu, còn Nhậm Uyến Doanh là điều ngoài ý muốn mà cậu có thể ngăn chặn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...