Cao Thủ Tu Chân


Chương 1812
Nguy Từ Phó đíng bên cạnh nhìn thẩy cô gái xinh xắn này, vẻ mặt bồng thay đôi, nhìn Diệp Thiên đây vẻ kỳ quái.

Cậu ta rất tò mò, sao Diệp Thiên lại có liên quan đến cô gái này.
Diệp Thiên rất bình tình, mim cuười, xua tay với cô gái: “Chuyện nhỏ thôi, cô không cần phải xin lỗi!”
Dứt lời, cậu chẳng quan tâm đến phản ứng của cô gái, cứ thế quay người đi về phía căn tin.
Cô gái chẳng ngờ rằng Diệp Thiên lại bình thản đến vậy, chỉ biết đứng ngẩn người một chỗ.

Cô ta có lòng chạy tới xin lỗi, kết quả Diệp Thiên chỉ nói mỗi câu, đến một lời chào cũng không có, cứ thế quay người bỏ đi.

Đây là lần đầu cô ta nhận được sự đối xử như vậy từ một bạn học khác giới.
Nguỵ Tử Phó nhìn Diệp Thiên đi xa mới kịp định thần lại, vội vã quay đầu nói với cô gái: “Bạn Nhậm, tính khí bạn tôi nó vậy đấy, trước nay vẫn luôn lạnh lùng, cô đừng quá để bụng nhé!”

Cô gái hơi nhíu mày, nói một câu “không sao” với Nguỵ Tử Phó rồi cũng rời đi.
Nguỵ Tử Phó định lên tiếng níu chân nhưng không rõ nên nói điều gì, chỉ đành lắc đầu bất lực.
Bên trong căn tin, Diệp Thiên vừa lấy xong cơm, Nguỵ Tử Phó lại đuổi tới nơi.
Cậu ta ngồi đối diện với Diệp Thiên, vẻ mặt kinh ngạc: “Anh Thiên, anh với bạn Nhậm là như nào thế? Sao cô ấy lại chạy đuổi theo để xin lỗi anh?”
“Bạn Nhậm?”, Diệp Thiên hơi ngơ người: “Cậu nói tới cô gái ban nãy hả?”
Nghe thấy câu trả lời của Diệp Thiên, Nguỵ Tử Phó trợn tròn hai mắt, không thể tin được: “Anh Thiên, không phải chứ? Lẽ nào anh không biết Nhậm Uyển Doanh?”
“Cô ấy là người rất nổi tiếng ở đại học Tử Kinh Hoa chúng ta đó, được bầu chọn làm hoa khôi của trường đó.

Gần đây cô ấy còn tham gia thi hoa hậu Cảng Đảo nữa, đã vào được đến vòng cuối rồi, rất có khả năng đoạt được danh hiệu hoa hậu Cảng Đảo năm nay!”
“Anh còn không biết cô ấy?”
Diệp Thiên xoa xoa mũi, tuỳ ý xoè hai tay: “Đúng là tôi không quá để tâm chuyện này.

Cậu cũng biết tôi chỉ có bốn nơi là căn tin, thư viện, lớp học và phòng trọ để đi tới đi lui, làm gì có thời gian tìm hiểu đến hoa hậu Cảng Đảo với hoa khôi chứ!”

Nguỵ Tử Phó cạn lời, che mặt nói: “Anh Thiên, cho dù anh không biết nhiều nhưng cũng từng nghe tôi nói qua chứ?”
“Chẳng phải trước đây e đã nói với anh, tôi có thích một bạn nữ, muốn tán đổ cô ấy, chính là Nhậm Uyển Doanh đó”.
“Ố?”, Diệp Thiên ngước mắt nhìn, hơi buồn cười: “Nếu cậu đã thích cô ấy, vậy còn ngồi đây lảm nhảm với tôi? Tại sao không nhanh chóng làm gì đó đi?”
Nghe vậy, Nguỵ Tử Phó sáp lại gần Diệp Thiên, nói: “Chẳng phải tôi đang ra tay đây sao? Hôm nay tôi hẹn một người bạn ăn cơm, chính là cô nàng nhà giàu mà tôi nói với anh đó, cô ấy là bạn thân của Nhậm Uyển Doanh.

Tôi nói cô ấy dắt theo Nhậm Uyển Doanh đến bữa tiệc!”
“Hả?”, Diệp Thiên lấy làm kỳ quái: “Thế là được rồi còn gì, cậu sắp xếp xong hết rồi, còn không mau đi đi?”
Nguỵ Tử Phó hơi ngập ngừng, tóm lấy tay áo Diệp Thiên.
“Anh Thiên, tôi cần sự giúp đỡ của anh mà!?”
“Một mình tôi làm sao đối phó được với hai cô gái.

Anh đi cùng tôi là vừa đủ hai cặp, anh cứ làm nền để tôi có cơ hội thể hiện!”
“Tôi chưa cầu xin anh bất kỳ điều gì, nhưng chuyện lần này có liên quan tới hạnh phúc cả đời của thằng bạn này, anh không thể từ chối tôi được.

Coi như tôi xin anh đó, anh Thiên!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui