Chương 1810
Cậu vừa rời khỏi thư viện chưa lâu, đằng sau bỗng vọng lại tiếng gọi.
“Anh Thiên, anh chạy nhanh thế làm gì, đợi với!”
Diệp Thiên dừng chân, quay đầu lại nhìn thì trông thấy một thanh niên mặc đồ Versace, chân đi giày da cá sấu đang chạy tới.
Khuôn mặt chàng thành niên rất điển trai, là dạng thư sinh điển hình, thêm việc trên người mặc toàn đồ đắt tiền nên đã thu hút rất nhiều sự chú ý của các bạn học nữ.
Diệp Thiên mặc toàn đồ hàng chợ đơn giản, giá cả cộng lại còn chưa tới 100 tệ, đứng cạnh cậu ta trông như thường dân với hoàng tử vậy, trông rất kệch cỡm.
Nhưng chàng trai kia chẳng thèm để ý đến chuyện này, cậu ta giơ tay ra, tóm lấy vai Diệp Thiên, vô cùng thân thuộc.
“Anh Thiên, tôi đứng đợi ở cổng hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, anh vừa rời khỏi thư viện đã chạy nhanh như vậy, xém chút nữa tôi không nhìn thấy anh!”
Chàng trai kia tên Nguỵ Tử Phó, là con cháu dòng đích nhà họ Nguỵ ở Cảng Đảo.
Nhà họ Nguỵ có ba anh em thì cậu ta là út.
Nhà họ Nguỵ rất có quyền có thể tại Cảng Đảo, một trong mười gia tộc lớn của Cảng Đảo.
Sản nghiệp của tập đoàn Ngụy Thị có giá thị trường lên tới 30 tỷ, mạng lưới kinh doanh bao trùm 40% Cảng Đảo, có thể ví như một gã khổng lồ thực sự.
Là con cháu dòng đích của nhà họ Nguỵ, đương nhiên Nguỵ Tử Phó rất nổi tiếng và được hoan nghênh tại đại học Tử Kinh Hoa.
Theo lý mà nói, với điều kiện và bộ dạng hiện giờ của Diệp Thiên, Nguỵ Tử Phó và cậu rõ ràng là người của hai thế giới.
Nhưng trong một lần tình cờ, Nguỵ Tử Phó gặp được Diệp Thiên trong một tiết học.
Cậu ta chỉ nói chuyện vài câu với Diệp Thiên, ai ngờ được, từ đó trở đi Nguỵ Tử Phó coi cậu thành bạn chí cốt, có chuyện gì cũng gọi Diệp Thiên theo, khiến cậu dở khóc dở cười.
“Cậu Phó, tôi đọc sách xong còn vội đến căn tin ăn cơm, không vội sao được?”
Diệp Thiên lắc đầu cười nhẹ: “Còn nữa, cậu đợi tôi có việc gì vậy?”
Nguỵ Tử Phó không trả lời, cậu ta nhìn cuốn “Mộng xuân” trên tay Diệp Thiên, đột nhiên giật qua.
“Cái gì đây? Mộng xuân?”
Cậu ta bảy ra vẻ mặt quái dị: “Không phải chứ, anh Thiên, thời đại nào rồi mà anh còn đọc loại sách cổ lỗ sĩ này vậy, thú vị lắm sao?”
“Như này đi, tôi giới thiệu cho anh vài cuốn tiểu thuyết đang hot trên mạng, đọc cái đó mới có cảm giác!”
Cậu ta vừa nói, vừa quan sát nét mặt của Diệp Thiên, thấy Diệp Thiên không nói gì, Nguỵ Tử Phó chỉ đành nói tiếp: “Anh Thiên, tôi biết anh thích đọc sách, thích học, nhưng hiện nay không giống ngày xưa nữa, ngày nay khác nhiều so với thời kiến thức là tất cả rồi!”
“Ngày trước, đọc sách là lựa chọn duy nhất để con người thành công, nhưng ngày nay phải cẩn thận trải đường cho bản thân, làm quen với nhiều người, phát triển tốt các mối quan hệ với là điều quan trọng nhất, cái này có ích hơn việc anh ngồi đây đọc mấy cuốn sách nhiều lắm!”
Cậu ta ra vẻ nói đạo lý sâu xa, vỗ vỗ vai Diệp Thiên.
“Anh Thiên, tôi có tổ chức một buổi tiệc, nhiều người đẹp lắm, trong đó còn có một người cũng thuộc dạng hào môn như tôi, tôi đưa anh đi làm quen nhé, đi thôi, xe của tôi dừng bên kia”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...