Cao Thủ Tu Chân
Chương 1787
“Cô Giang Điếu Tẩu, chúng tôi…”
Bảng Mộng là truyền nhân của Cung Ma Sư ở Mông Gô, lần đầu có cảm giác muốn từ bỏ, ông ta đang muốn bày tỏ ý nguyện với Cô Giang Điếu Tẩu đang ở trên không trung nhưng con ngươi lại co rụt.
Trên bầu trời, có mùi máu tanh thoang thoảng, tay trái Cô Giang Điếu Tẩu ôm cánh tay phải, máu chảy ròng ròng, đã không còn thấy một cánh tay phải nữa.
Ba người khác cũng nhìn thấy cảnh tượng này, thầm cảm thấy chấn động.
Họ cứ nghĩ lúc này cái chỉ của Diệp Thiên chẳng qua chỉ là giảm uy lực của “Búa trọng lực”, nhưng bây giờ Cô Giang Điếu Tẩu lại bị đứt một cánh tay, chứng tỏ cái chỉ đó đánh nhằm về phía Cô Giang Điếu Tẩu.
Một cái chỉ tay, đứt cả cánh tay?
Cô Giang Điếu Tẩu nhịn cơn đau thấu xương, đóng sáu đường huyệt lại, lúc này máu mới ngừng chảy nhưng vẫn còn vô cùng sợ hãi.
Nếu vừa rồi không phải ông ta cảm nhận được nguy hiểm rồi dịch sang một chút thì cái chỉ tay của Diệp Thiên không phải chỉ làm đứt cánh tay ông ta thôi đâu, mà còn đánh cho tìm ông ta tan nát.
Ông ta không biết Diệp Thiên đã ở trong khu vực trọng lực, cơ thể chịu trọng lực gấp đôi trở lên, sao còn có thể đánh ra một đòn kinh người như thế.
“Diệp Thiên Lăng, đây là kỹ năng võ thuật gì thế?”
Cô Giang Điếu Tẩu không nhịn được hỏi, đòn tấn công này của Diệp Thiên đã đủ để so với sức nổ bom hạng nặng trong thời kỳ hiện đại.
“Trốn cũng nhanh đấy”.
Diệp Thiên thu tay lại, ánh mắt lạnh như băng.
“Đòn tấn công này là tôi ngưng tụ từ sức mạnh thân thể, xem ra là kỹ năng võ thuật tôi mới sáng tạo ra, không có tên”.
“Nếu thật sự muốn hỏi, có thể gọi là…”
“Kình Thiên Chỉ”.
Cậu nhìn chằm chằm vào Cô Giang Điếu Tẩu, vẫn không hề kiêng dè gì mà đi vào khu vực trọng lực của cậu.
“Tránh được đòn tấn công vừa rồi coi như ông may mắn, nhưng ông còn có thể tránh được bao nhiêu lần”.
Vừa dứt lời Diệp Thiên giơ ngón cái ra, đầu ngón tay có ánh sáng màu lam lóe lên.
“Không thể để cậu ta ra tay nữa”.
Bàng Mông và Lệ Tà không dám cho Diệp Thiên cơ hội ra tay, thân hình hai người giao lại với nhau kéo ra hai đường bóng dàng trên bầu trời.
Hai người một trái một phải, chân nguyên xao động, quấn lại vào nhau thành hai đường ánh sáng màu đỏ máu.
Đường sáng bắn ra, tốc độ cực kỳ nhanh như thể một con rắn uốn lượn, quấn quanh trên hai cánh tay Diệp Thiên.
“Hừ!”
Phap vương Hồng Nhật nuốt máu tươi trong miệng xuống, cũng giơ tay ra, một luồng ánh ngưng tụ từ chân nguyên quấn lên, năm ngón tay Tây Môn Đoạn Thủy siết chặt lại, một vòng cung sấm sét màu xanh tím bắn ra.
Hai người lần lượt siết chặt hai chân của Diệp Thiên lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...