Chương 1752
Tại khu vực dân cư nhỏ, nhìn thấy chiếc Porches màu hồng ở phía trước, người thanh niên phải giảm ga, chủ động kéo cửa xuống.
Bên trong chiếc Porches là một cô gái vô cùng xinh đẹp, mặc đồ hiệu đắt đỏ và mang theo mùi oải hương thoang thoảng của nước pháp.
Cô gái có mái tóc màu hồng nhạt, chiếc kính râm dày dặn cũng không thể nào che đi được nước da trắng nõn, mơn mởn của cô gái.
Cô gái hạ kính xuống, để lộ khuôn mặt quyến rũ ghê người.
Nếu như Diệp Thiên có ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra đây chính là Lý Thu Hà – người chị mà cả Tiếu Văn Nguyệt, Lý Tinh Tinh và Cố Giai Lệ đều nhận làm chị gái.
Lý Thu Hà còn chưa nói gì thì Đoạn Lâm Khôn đã lên tiếng trước.
“Chị Hà, là chị à, chị cũng nhà chủ tịch Tiếu đó à?”
Vẻ khoa trương của Đoạn Lâm Khôn trước đó đã không còn mà ngược lại là sự kính trọng và cẩn thận.
Đùa nhau chắc, đây chính là một trong những tình nhân của ông chủ anh ta, mặc dù không phải là quan hệ chính thức nhưng một câu nói của Lý Thu Hà có thể khiến anh ta cuốn gói ra đi, đây chính là khoảng cách về thân phận.
Lý Thu Hà ừ một tiếng, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe bị xước của Lâm Đoạn Khôn thì cô ta hỏi với vẻ tò mò: “Hôm nay anh cũng tới nhà chủ tịch Tiếu đấy à? Sao vừa vào mà đã ra thế, xe nữa, bị sao vậy?”
Đoạn Lâm Khôn khẽ chau mày: “Chị Hà, đừng nhắc nữa, vừa rồi gặp phải một tên khốn, làm xước xe của tôi từ đầu tới đuôi, không xin lỗi, không bồi thường cũng thôi, lại còn đánh tôi một trận!”
“Chị thấy đấy tôi là người văn minh, không muốn ra tay với cậu ta nên định đi tìm ông chủ, nhờ ông chủ giúp giải quyết!”
Lý Thu Hà nghe thấy vậy thì hừ giọng: “Chút chuyện như vậy không xử lý được còn đòi đi gặp Lăng Hiên, Lăng Hiên có một thuộc hạ như ánh đúng là vô dụng!”
Cô ta xua tay với vẻ bất lực: “Mau đi đi, tôi còn phải tới chúc mừng sinh nhật của con gái chủ tịch Tiếu, đừng làm trễ giờ của tôi!”
Lâm Đoạn Khôn không dám chần chờ, vội vàng lái xe rời đi dù cảm thấy vô cùng bất mãn nhưng lại không dám phát tiết.
Anh ta dồn hết nỗi tức giận lên đầu Diệp Thiên.
Tới trước biệt thự nhà họ Tiếu, Diệp Thiên khẽ ngạc nhiên.
Cậu nhìn thấy xe cộ hầu như đồ kín bãi đỗ xe, cổng lớn biệt thử để mở, ngoài bãi cỏ là mười mấy chiếc bàn được bố trí và hầu như đã kín người ngồi.
Diệp Thiên cảm thấy hơi kinh ngạc.
Hôm qua cậu để Tiếu Văn Nguyệt nói với cô Hà là hôm nay sẽ tới hỏi thăm, thật không ngờ cảnh tượng lại giống như tổ chức tiệc lớn như thế này.
Trong lúc nghi ngờ thì có hai người vệ sĩ mặc vest bước tới đưa tay ra trước Diệp Thiên.
“Xin lỗi thưa anh, phiền anh đưa chúng tôi xem thư mời!”
“Thư mời?”, Diệp Thiên lắc đầu: “Tôi không có thư mời!”
Hai người vệ sĩ đổi sang thái độ của những người đang làm nhiệm vụ: “Xin lỗi anh, đây là tiệc cá nhân, nếu không có thư mời thì sẽ không được vào, thành thật xin lỗi anh!”
Diệp Thiên nhìn ra khu bãi cỏ, không hề thấy người nhà Tiếu Văn Nguyệt, cậu khẽ cười nhún vai, định rời đi và ngày mai lại tới thì khi Diệp Thiên quay người, bỗng có tiếng dày cao gót vọng tới.
Lý Thu Hà với cách trang điểm tinh tế, ăn mặc sang trọng bước lên.
Cô gái vốn ngầng cao đầu như phượng hoàng kiêu ngạo nhưng một giây sau, cô ta khụng bước, biểu cảm giống như gặp phải ma, còn giọng điệu thì run rầy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...