Cao Thủ Tu Chân
Chương 1748
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, có thể thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Diệp Thiên chỉ một chiêu hoá giải sự vây nhốt của bốn người rất dễ dàng, vậy nếu dốc toàn lực sẽ đáng sợ đến mức nào?
Mặc dù bốn người cũng không dốc toàn bộ sức mạnh, nhưng Diệp Thiên chỉ dựa vào bản thân đẩy lùi cả bốn người, điều này chứng minh sức mạnh của cậu vượt qua bọn họ.
Diệp Thiên vung tay, nắm ngược kiếm đặt đằng sau lưng, ánh mắt lạnh lùng.
“Tôi nói rồi, muốn cướp kiếm thì đánh thắng tôi!”
“Nếu không có ai ra tay, vậy tôi mang thanh kiếm đi!”
Giọng nói của cậu rất vang, trong lúc lên tiếng, cậu đã bình thản lướt qua bốn người, đi về phía cửa.
Trong lúc này, bốn vị vương cấp trăm năm siết chặt nắm đấm, chân nguyên quanh người cuồn cuộn, tích trữ kinh lực nhưng không một ai ra tay, chỉ mở to mắt nhìn Diệp Thiên đi xa, cuối cùng biết mất ở lối vào nhà đấu giá.
Nhìn thấy cảnh tượng này.
tất cà người học vỡ trong nhà đấu giá đều không biết nói
Đôi mắt Lạc Từ Uyên loé sáng lấp lánh, đôi tay đang nắm ý thiên kiếm run lên vì kích động.
“Cậu ta thực sự một mình đấu với bốn vị vương cấp!?”
Một người chèn ép bốn vương cấp, Diệp Lăng Thiên thật đáng sợ!
Vô số những người có mặt đều dấy lên suy nghĩ đó.
Không ai ngờ rằng kết quả cuối cùng lại như vậy.
Bốn vị vương cấp, mục đích rõ ràng là nhằm vào thanh kiếm, tất cả đều cho rằng đây sẽ là một cuộc long tranh hổ đấu khốc liệt, vậy mà Diệp Thiên chỉ dựa vào sức của bản thân, lấy kiếm đi mất, bốn vị vương cấp hàng trăm năm cứ thế trợn tròn mắt nhìn và không hề ngăn lại được.
Điều này đồng nghĩa với việc nói cho mọi người biết rằng, bốn vị vương cấp này cũng đã phải sợ Diệp Thiên.
“Không hổ danh là Diệp Lăng Thiên, bị bốn vị vương cấp khóa chặt mà vẫn tìm được kẽ hở, phá vỡ và hóa giải sức mạnh của bốn vị.
Còn đánh trả, khiến cho sức mạnh của họ bị va chạm, đẩy lùi cả bốn người cùng lúc.
Đế vương bất bại danh quả đúng như lời đồn!”
“Mặc dù cậu ấy mượn kỹ thuật nhưng sự vận dụng dành cho chân nguyên cũng với sự kiểm soát sức mạnh thì trong những vương cấp hàng trăm năm qua không có mấy ai làm được.
Chính vì vậy mà bốn vị vương cấp mới không dám ra tay!”
“Cả bốn người đều tới vì thanh kiếm, mỗi người có một mục đích riêng, muốn bọn họ liên minh hợp lực vốn là điều không thể, và để bọn họ đơn thương độc mã chiến đấu với Diệp Thiên thì không ai dám chắc có thẳng được hay không.
Dù có thắng thì cũng sẽ phải trả một cái giá vô cùng thảm khốc và ba người còn lại sẽ là những ngư ông đắc lợi, vì vậy bọn họ đều không dám ra tay!”
Lạc Tử Uyển lấp láy đôi mắt, màn giao đấu vừa rồi đến ngay cả những người đạt cảnh giới siêu phàm cũng không thể nhìn ra được sự kỳ diệu của nó.
Thế nhưng cô ta thì có thể bèn lên tiếng đầy cảm thán.
Lí Thanh Du nghe thấy vậy thì cũng âm thầm gật đầu, cảm thấy khâm phục Lạc Tử Uyển thêm vài phần, cô ta không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy mà Lạc Tử Uyển đã nhìn là biết ngay, thật không hổ danh là truyền nhân của phái Nga Mi.
“Ai dám tùy tiện bình luận chúng ta chứ?”
Lạc Tử Uyển vừa dứt lời thì bỗng có một giọng nói đầy sát ý vang lên, một ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm vào Lạc Tử Uyển.
“Nhóc con, còn trẻ mà đã đạt tới siêu phàm thần phẩm rồi.
Thiên phú tốt đấy, nhưng chỉ dựa vào cô mà cũng dám tùy tiện đánh giá chúng tôi sao? Là chán sống hay thế nào đây?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...