Cao Thủ Tu Chân
Chương 1730
Lí Thanh Du cùng Lạc Tử Uyển đi cùng nhau, hai người đều cầm kiếm cổ, nhan sắc tuyệt diễm, khí chất ngời ngời và lập tức trở thanh trung tâm của mọi ánh nhìn.
Bên trong đại sảnh, không có ai là không bước tới giao lưu với bọn họ.
Những kẻ lão làng tới tham gia buổi đấu giá lần này dường như đều đã ngồi vào vị trí, còn lại ở trong đại sảnh đều là lớp thanh niên của các môn phái.
Bọn họ đương nhiên kiêu ngạo nhưng cũng rất thông mình, với những người như Lí Thanh Du và Lạc Tử Uyển thì đương nhiên làm sao dám ngó lơ chứ?
Hai cô gái chưa ngồi vào chỗ mà đứng ở cạnh hòn non bộ của đại sảnh, Lạc Tử Uyển khẽ dao động đôi mắt và nói với Lý Thanh Du: “Mặc dù Nga Mi được coi là một môn phái ở ẩn trong giới võ đạo, nhưng đã gọi là môn phái thì cũng không thể nào tách riêng ra khỏi giới này được!”
“Buổi đấu giá tổ chức tại Lư Thành lần này có một món đồ mà đến cả sư tôn của tôi cũng vô cùng tò mò.
Sư tôn dặn tôi mang bảo vật của phái Nga Mi tới tham gia buổi đấu giá này!”
Giọng nói của Lạc Tử Uyển nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay nhưng mang theo khí chất của tiên tử không vướng bụi trần vô cùng rõ ràng và thẳng thắn khiến cho Lí Thanh Du thầm cảm thấy khâm phục.
Cô gái hơi khựng lại rồi mới lên tiếng: “Buổi đấu giá lần này đến cả phái Nga Mi cũng hành động thì xem ra đúng là bảo vật hiếm có, không biết sư tôn của cô đã nhìn trúng món đồ nào?”
Lạc Tử Uyển đứng đó với chiếc váy thanh tao, nghe thấy vậy thì lắc đầu.
“Cụ thể là gì tôi cũng không biết nhưng sư tôn nói khi thấy các vương cấp khác ra giá thì tôi cũng ra giá theo là được!”
“Vương cấp sao?”, Lí Thanh Du đanh mắt, bỗng cảm thấy kinh ngạc.
Từ trước tới giờ, đối với những môn phái hàng trăm nghìn năm như Nga Mi hay Thiếu Lâm thì bọn họ đều có thể đoán ra bất kỳ một kẻ mạnh tuyệt thế nào thì cũng đều đi kèm là một môn phái cổ xưa nào đó, nhưng dù sao đó cũng chỉ là suy đoán của bọn họ.
Hôm nay nghe thấy Lạc Tử Uyển nhắc tới hai từ “vương cấp” thì cô ta không còn gì để nghi ngờ nữa.
Phái Thiếu Lâm, Nga Mi từng thống lĩnh giới võ đạo Hoa Hạ năm trăm năm trước, được coi là hai thánh địa võ thuật nên đương nhiên ngọa hổ tàng long cũng rất nhiều.
Lí Thanh Du biết Lạc Tử Uyển là người ngay thẳng nên không hỏi thêm nữa.
Cô ta bèn đổi chủ đề và hỏi với vẻ tò mò: “Tử Uyển, lớp thanh niên của giới võ đạo do cô và Tuệ Không đứng đầu, cô thì đã tới rồi, Tuệ Không có tới hay không?”
Đôi mắt Lạc Tử Uyển trở nên lạnh giá, cô gái nói giọng thản nhiên.
“Tuệ Không là người kế thừa của đại sư Trí Đức thuộc Thiếu Lâm, rất có khả năng sẽ là truyền nhân bước vào vương cấp.
Lần này tôi ra khỏi núi thì cũng nghe nói Tuệ Không đã rời khỏi Thiếu Lâm rồi!”
“Nhưng lần này Tuệ Không xuất quan là để nhập thế tu hành, quay trở về thế tục nên chưa chắc đã tới!”
Lí Thanh Du khẽ chau mày, hỏi với vẻ tò mò: “Nghe giọng của Tử Uyển thì có vẻ như là đã từng gặp Tuệ Không rồi?”
Lạc Tử Uyển không hề do dự, cô ta lập tức gật đầu.
Lý Thanh Du tái mặt, bèn hỏi với: “Tuệ Không của Thiếu Lâm có thật sự như lời đồn đã đạt tới thân kim của Phật gia và đạt tới trình độ như sư tổ Đạt Ma lúc trước không?”
Khi Lí Thanh Du hỏi vậy thì đôi mắt của Lạc Tử Uyển sáng rực, đó là phản ứng của một thiên tài khi nhìn thấy vật lạ.
Lạc Tử Uyển nhìn về phía trước, đôi mắt ánh lên ý vị và sự khâm phục: “Tuệ Không đã đạt tới kim thân của Phật gia chưa thì tôi không rõ nhưng tôi có thể khẳng định Tuệ Không là một trong những thiên tài giỏi nhất mà tôi từng gặp!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...