Chương 1669
“Rầm rầm!”
Hai nguồn sức mạnh va chạm nhau trên không trung, mây mù xung quanh bị nổ thành vô số hình dạng, cuộn trào theo chiều gió, thổi mạnh khiến cửa sổ của hội trường bay phần phật, một số kính thủy tinh yếu ớt còn bị vỡ vụn ngay lập tức.
Hai bàn tay khổng lồ không ai nhường ai, kiên trì giữ vững trên không trung, hai người điên cuồng thúc giục chân nguyên, ánh đen ánh vàng vô cùng chói lóa, chia đôi đất trời.
“Hừ, Lư Chính Vũ, trăm năm trước ông còn có thể chiếm ưu thế vững vàng áp đảo tôi, trăm năm sau, cuối cùng ông cũng không thế chống lại bào mòn của thời gian!”
“Bây giờ ông đã không còn sức mạnh thống trị như ngày xưa nữa rồi!”
Giọng điệu của Quỷ Vương Đoạt Phách mang theo thoải mái, dường như chẳng thèm để ý đến sức mạnh của Lư Chính Vũ.
Mặc dù Lư Chính Vũ cũng tỏ ra hời hợt, nhưng trên mặt đã mang theo chút buồn rầu.
“Nguy rồi, nếu trong khoảng thời gian ngắn không cách nào giành được thắng lợi thì sẽ bị bọn họ kéo vào trận chiến lâu dài, trải qua trăm năm, không biết hai tên ma đầu này đã tu luyện khắc khổ như thế nào mà có thể tăng cao tu vi đến mức độ như vậy!”
ông ta càng nghĩ càng hoảng sợ, ở Lư Thành, ngoại trừ ông ta đã không còn vương cấp nào khác, hơn nữa cho dù có thì cũng chưa chắc đạt đến trình độ có thể chống lại hai vương cấp trăm năm này.
Ông ta bắt đầu lo lắng cho nhà họ Lư và thầy trò Tam Trung, nếu như ông ta thua ở đây, dựa vào thủ đoạn của hai tên ma đầu này, cũng không biết sẽ đối xử với các học sinh và con cháu của ông ta như thế nào.
Nhìn vào thủ đoạn tàn nhân khi hai người này thống trị Địa Vực Tương Tây năm đó, có chuyện gì mà bọn họ không làm được?
“Giao đấu cùng tôi mà còn dám phân tâm, lão già kia, ông kinh thường tôi à!”
Trong lúc ông ta đang miên man suy nghĩ, tâm trạng hơi hỗn loạn, chân nguyên đang kéo dài không dứt cũng xuất hiện sơ hở nho nhỏ, nhưng cao thủ so chiêu, sai một li đi ngàn dặm, chỉ một chút thay đổi nho nhỏ trên khuôn mặt cũng đã bị Quỷ Vương Đoạt Phách nhìn ra.
Ồng ta thầm giật mình, bỗng nhiên Quỷ Vương Đoạt Phách bước lên một bước, lúc này trên hai bàn tay ông ta quấn đầy ánh sáng đen, cùng lúc đó bàn tay màu đen khổng lồ mọc ra vô số xúc tu quấn lấy toàn bộ bàn tay màu vàng.
“Phá!”
Quỷ Vương Đoạt Phách vừa hét một tiếng, bàn tay ánh vàng hoàn toàn bị ánh sáng đen bao phủ, sau đó rầm rầm nổ tung.
Lư Chính Vũ thầm nghĩ không ổn, loại quyết đấu đỉnh cao như này không cho phép có chút xíu sơ hở, chút xíu phân tâm nào, nhưng khoảnh khắc phân tâm vừa rồi đã khiến ông ta mất đi cơ hội, bị Quỷ Vương Đoạt Phách tìm được sơ hở, một chiêu đánh tan thế tấn công của ông ta.
Lúc này ông ta kêu lên một tiếng đau đớn, bàn chân đạp liên tục mười bước trên không trung mới đứng vững lại được, sắc mặt cũng đỏ bừng lên.
“Lão già, hôm nay đánh giết ông trước đã, chờ sau khi giải quyết ông xong, Điển Vinh, Trí Đức và cả Long Định Thiên, chúng tôi sẽ tìm từng người một, tiêu diệt toàn bộ bọn họ!”
“Bây giờ tôi muốn phế bỏ tu vi của ông, cho ông nếm thử cảm giác từ vương cấp cao xa vời vợi xuống làm người bình thường là như thế nào!”
Ánh mắt Quỷ Vương Đoạt Phách đỏ rực, sát ý cuộn trào, ông ta lại bước lên một bước, khói đen đậm đặc dần dần ngưng tụ từ chân lên tận đỉnh đầu, hóa thành một chiếc chùy nặng trịch dài hơn mười trượng.
“Phệ Hồn Chi Chùy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...