Chương 1623
Cậu ta chỉ hơi tò mò về thân phận của Diệp Thiên.
Dù sao ở một thành phố hạng hai như Lư Thành, cậu ta hầu như đều quen biết hết những gia đình có thể lái được xe Lincoln, nhưng trong số con cháu của họ lại không có nhân vật này.
Sở Thần Quang không trả lời cậu ta ngẩn người đứng trước cửa khách sạn, có xung động muốn chạy trốn, nhưng hai chân lại giống như bị đổ chì, không thể xê dịch mảy may.
Cậu ta chỉ đành nhìn bóng dáng thẳng tắp ở phía trước chậm rãi đi tới, càng Lúc càng rút ngắn khoảng cách với cậu ta.
Thanh niên bước xuống khỏi xe Lincoln chính là Diệp Thiên, A Hổ đã đưa cậu đến thẳng khách sạn Hạo Nguyên.
Cậu nhìn một vòng khách sạn Hạo Nguyên, chỉ một cái liếc mắt, trong lòng ,đã có cảm ứng, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy hứng thú.
“Thú vị, không ngờ Lư Thành còn có một nơi như vậy.
Tôi ở Lư Thành ít nhất cũng nửa năm, nhưng lại chưa bao giờ nghe nói tới”.
Mặc dù trước kia Diệp Thiên học ớ trường Tam Trung Lư Thành, nhưng lại hay chạy đông chạy tây.
Bởi vì chuyện của Đường Môn và Tẩy Túy Đan mà bôn ba khắp nơi, thời gian ở lại Lư Thành rất ngắn, hiểu biết về Lư Thành đã ít lại càng ít.
“Chủ tịch, bây giờ chúng ta vào trong không?”.
A Hổ đứng khom lưng ở bên cạnh, cấn thận hỏi.
“Anh không cần đi theo tôi, quay về đi, chuyện tiếp theo tôi sẽ tự xử lý!”.
Diệp Thiên xua tay, hời hợt nói.
A Hổ nghe vậy không dám thừa lời, lập tức gật đầu tuân lệnh.
“Nếu cậu có cần gì thì cứ việc dặn bảo, tôi đi trước, không quấy rầy cậu nữa”.
Nói xong, A Hổ khom lưng chào Diệp Thiên, sau đó mới lên xe rời đi.
Diệp Thiên thọc một tay trong túi quần, liếc nhìn bảng hiệu chữ vàng của khách sạn Hạo Nguyên, chỉ vài bước chân đã đi đến cổng khách sạn.
Hai người thanh niên đang đứng nơi cửa, một trong hai đang ngơ ngẩn xuất thần, mắt nhìn chằm chằm cậu.
Bản thân Diệp Thiên lại không biểu lộ điều gì, giống như cậu ta chỉ là không khí, đi lướt qua cậu ta.
Lúc Diệp Thiên đi ngang qua, sở Thần Quang siết chặt nắm đấm, toàn thân run rẩy kịch liệt, vừa sợ vừa không cam lòng.
Theo thời gian trôi đi, doanh nghiệp nhà cậu ta phát triển, trong lòng cậu ta vẫn luôn nhớ tới kẻ tình địch là Diệp Thiên.
Cậu ta cũng từng nghĩ chỉ cần đợi đến khi cậu ta có đủ sức ảnh hưởng, nhất định sẽ cạnh tranh với Diệp Thiên lần nữa.
Nhưng càng đứng ở trên cao, cậu ta biết được sự tích của Diệp Thiên càng nhiều.
Cuối cùng, cậu ta đã hoàn toàn từ bỏ việc cạnh tranh với Diệp Thiên.
Cậu ta hiểu rõ mình không thể so sánh với một người đàn ông như vậy.
Nhưng dù là thế, trong lòng cậu ta vẫn ôm một chút mơ mộng.
Cậu ta cảm thấy Diệp Thiên vẫn nhớ tới mình, vẫn xem cậu ta là kẻ địch.
Khi gặp lại, dù không đối đầu gay gắt nhưng ít nhất Diệp Thiên cũng sẽ nhìn thẳng vào cậu ta, chứng minh hai người từng đối đầu trực diện.
Nhưng cậu ta đã lầm, trong mắt Diệp Thiên chỉ có một mảnh hư vô, hoàn toàn không chứa chút gì về cậu ta.
Cậu ta giống như một thằng hề đợi người giàu có trên thế giới chú ý đến, cuối cùng Diệp Thiên lại không nhìn cậu ta lấy một cái, hoàn toàn phớt lờ cậu ta.
Cảm nhận được sự biến hóa trong cảm xúc của sở Thần Quang, thanh niên họ Lưu ở bên cạnh càng thấy nghi hoặc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...